Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

CUỐI NĂM RỜI NHÀ TRỌ - PHAN DUY NHÂN

lòng trống không mà mưa cuối năm !
tre câm cam chịu nỗi cơ hàn
chăn đơn đời ngủ không đành dậy
tay vắt ngang mày đợi bóng trăng

này lối thầm xưa ngùi kỷ niệm
này vuông cửa sổ ngắm, chiều rơi
mai sương như khói lên đầu ngõ
giọt nến đêm dài thêm tủi thôi

cau vút thân vời cao chín bậc
thầm ru chim phượng ngủ trong lòng
bạn bè mộng thấy dăm ba bận
ai biết ta nằm đây nữa không ?

mơ ước xa như người đã khuất
cam thua cau mặt lật con bài
mưa chiều tượng mỏi im như Phật
từng giọt buồn rơi qua kẽ tay

trang sách, vuông khăn, vài vạt áo
vò lòng cúi mặt bước chân ra
chỉ cần mưa ngớt cho đôi chút
trời rộng xin đừng gió thổi qua !

1 nhận xét:

  1. bài thơ cảm động. Nói giùm với PDN ta gửi lời thăm.

    Trả lờiXóa