Nốc tràn rượu cuối sông khuya
Mùa chia ảo giác
Đầm đìa mưa ngoai
Dòng trôi cái bóng lạc loài
Một mai thánh hóa hồn
Ngoài vô biên
Mưa sóng sánh
Ánh mắt nghiêng
Bờ cây úa lá
Lụy phiền trăm năm
Đa nghe ngày tháng âm thầm
Rạc rài những bước chân
Trầm lặng đi
Máu rây rỏ
Cánh thiên di
Nước đỏ quạch
Vẫn lầm lỳ trôi xuôi
Chao ly rượu rệu rả cười
Đêm hoang hóa mọc thêm lời
Vô tri.
13-01
HOÀI SINH
Tặng tôi
Mười ba tháng một của rất xưa
Có người thắp giúp
Đèn cầy
Trên căn phần ẩm mốc
Bấc lụi tàn xuyên suốt cơn mơ
Cũng đã thành quá vãng
Bao nhiêu lâu rồi nhỉ
Bao nhiêu cuộc tình loảng tan
Chỉ còn ngày sinh cũ mục
Ta cũng gom góp cho mình chút tàn nhang.
NGÀY SINH
13-01
cố vẽ lên mặt
nụ cười chúc mừng
ngày sinh của linh hồn lạc
biến thể bão giông gió bụi
u ẩm hiện nguyên hình
mấy cõi nhiệm từ
ngọn suối nguồn từ hư vô đen thẩm
rò rỉ
nhễu nhãi nhầy nhụa
mặt người méo mó trầm luân
từ cơn đau của mẹ
hằng mươi năm trước
hằng vạn triệu năm sau khi ta tròn một vòng
giáp phận
là ngày khai sinh
là ngày khởi đầu bất tận cơn mê
cũng chỉ
một lần điểm nhãn lên bóng đêm
không nhìn thấy được gì
ngày sinh của tôi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét