Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

MÂY TRẮNG BAY NHIỀU QUÁ TA PHẢI VỀ HẢI VÂN ... LUÂN HOÁN



treo lòng lên mũi Chân Mây
lim dim nghe tiếng lá cây trở mình
thương em khép nép ngồi rình
mây vào lá, lót ổ tình đẻ thơ
trên tuyệt mù đỉnh hư vô
ta chìm nổi giữa phất phơ bụi trần

treo lòng lên đỉnh Hải Vân
nghe sa diệp thạch bần thần thở ra
thương em thủng thỉnh đi qua
đèo heo hút gió bao la thổi buồn
trong cùng tận cõi mù sương
ta chằng chịt vá vết thương tháng ngày

treo lòng lên mỗi đọt cây
nghe từng lóng rễ sầu vây ngoằn ngoèo
thương em hí hửng vượt đèo
đá hoa cương rỉ vết rêu bụi đời
xa thăm thẳm cuối chân trời
bóng ta mây tạc dáng ngồi vân vi

treo lòng lên bước chân đi
cheo leo vách đá rù rì nhịp xe
thương em ngậm nhớ ngồi nghe
rìu khoan thai đục đá, khe nước trào
xuống cùng tận đáy chiêm bao
bắt vu vơ mộng nhốt vô âm thừa

treo lòng lên sợi nắng thưa
hai mươi cây số chưa bưa cơn thèm
chênh vênh rừng núi nhớ em
nhớ hồn ai khuất núi trên đồi này
nếu ta tốt phước nằm đây
nguyện cùng lau lả ngọn bay muôn đời

treo lòng lên sóng biển khơi
nghe trong gió muối nồng lời thủy cung
nghìn thu nối với nghìn trùng
cõi thăm thẳm ấy lùng bùng nhốt ta
mịt mù tuốt luốt ngoài xa
thuyền trôi như ngón tay ngà run run

treo lòng lên mộ bia buồn
truy hồn ta ngã lòng đường xuyên sơn
vọng quanh kè núi sườn non
xôn xao tiếng máu sắt son ngậm ngùi
xót xa chim ngợi ca đời
người phu lục lộ nón cời chân không

que đèo vượt ải Hải Vân
là đi trên thịt trên hồn Trường Sơn
tim thao thức đập bồn chồn
nhịp chân nam tiến dập dồn thân quen
ơi con rắn ở Hầm Sen
cho ta viên ngọc nhọc nhằn năm xưa
cho ta lột vỏ sống hoài
để nhìn đá núi bốn mùa đơm hoa

Luân Hoán

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét