Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

DỌC ĐƯỜNG - NHÃ CA

Ngày đi nắng muộn phai rồi
Buồn sao vẫn một môi cười tủi thân
Lá rừng động gió phân vân
Trời sa thấp đã mang gần bóng anh
Khép mi mộng vỡ tan tành
Sầu gieo nặng một vai mình quạnh hiu
Xe đi hút lũng than đèo
Đời xưa cũng lụn như chiều thoáng qua
Nửa tầm hạnh phúc còn xa
Thôi, anh nhìn lại bao giờ cho nguôi .
NC 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét