Thứ Sáu, 9 tháng 4, 2010

TRÊN CHUYẾN TÀU CHỢ


Chúng tôi quen nhau trên một chuyến tàu
Vận tốc trung bình chạy mười cây số
Em bỏ học, đi làm con ở
Tôi, thất nghiệp dài, trôi giạt vào Nam

Cuộc sống ở quê không có việc làm
Chút khoai củ nuôi em thành cây sậy
Mớ chữ học không làm em lớn dậy
Lại ngẩn ngơ như những con trùn

Em bảo tôi có gương mặt thật bùn
Tôi không hiểu nghĩa chữ "bùn", em cười ngất
Chữ của tuổi teen, cố tình viết trật
Khác mấy ông già, viết trúng mà sai...

Tàu vẫn chạy, người ta nhảy lên hoài
Tôi giải thích, đây là tàu chợ
Có thể đi dài, mình chưa đến chỗ
Vì đôi khi chết máy cả ngày

Mười lăm tuổi, em chẳng còn thơ ngây
Mẹ ốm nặng, em bán đời con gái
Em kể chuyện, mắt buồn ngây dại
Muốn vào Nam, quên chuyện cũ đau lòng...

Cầm tay em, như nắm nhánh tre cong
Tôi an ủi, đừng "bùn" em gái ạ !
Lỗi không phải của em, chớ làm mình hèn hạ
Hãy quên đi ! Em còn cả cuộc đời !

HỒ NGẠC NGỮ
(05/04/2010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét