Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2009

TRANG VĂN NGÀY CŨ - SỐ 31

Nhà thơ TÔ NHƯỢC CHÂU
Nhà thơ Tô Nhược Châu, tên thật Nguyễn Công Quận, sinh năm 1944 tại xã Giao Long, huyện Châu Thành, tỉnh Bến Tre, hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Nguyễn Đình Chiểu.Thơ ông xuất hiện trên văn đàn miền Nam giữa thập niên 1960 thế kỷ trước. Bài thơ "Đã Chết Nghìn Thu Tiếng Nguyệt Cầm" được bạn đọc tạp chí Kiến thức Ngày nay bình chọn là bài thơ hay nhất năm 1990.Ông qua đời do bệnh nan y năm 2009 tại quê nhà.
Tường nhớ người bạn đã tìm chốn rong chơi cõi khác,xin đăng lại bài thơ Đã Chết Nghìn Thu Tiếng Nguyệt Cầm và một số bài thơ đăng trên tuần báo Khởi Hành năm 1969.


đã chết nghìn thu tiếng nguyệt cầm

Có phải người về trong gót gió
Áo bay lồng lộng bên giang đầu
Bên sông có ánh trăng vàng rụng
Lãng đãng nguyệt cầm rung tiếng thu
*
Ta đứng bên đồi mây viễn xứ
Thấy hồn chết đuối giữa rừng hoa
Bỗng nghe có tiếng loài chim lạ
Thoáng buồn như khúc Hậu Đình xưa
*
Bao năm rồi vắng người tri kỷ
Đàn lạnh lùng treo hề cô đơn
Người quá vô tình đâu có biết
Âm thầm ta đợi mấy mùa trăng
*
Mùa hoa rụng giữa lòng hoang phế
Cơn mộng cũng vừa thoắt cánh bay
Chén rượu trăm năm hề chưa cạn
Cuộc tình điên đảo một cơn say
*
Bên giang đầu nghe trăng đã chết
Cung nguyệt cầm im tiếng đến ngàn sau
Xiêm y đã khuất trời nhan sắc
Ta đứng chờ ai tóc bạc màu
Mưa chiêm bao

Mưa người lạnh mái hiên tôi
Động hồn cỏ mục nhưng lời vô ngôn
Gió đưa mây bỏ xa nguồn
Tôi ngàn năm lạc giữa đương viễn khơi
Áo xanh người mộng bên trời
Ôi mưa bão rớt trên đồi tịch nhiên
6.1969
Đêm trong cơn say
Có phải bây giờ ta đang khóc
Rượu thật nồng và dòng lệ xanh xao
Em mù xa làm sao em biết được
Đêm trở về với những đớn đau
*
Ta mữa máu và cười lên thảm hại
Ôi rượu buồn trăng cũng bỏ đi xa
Hồn chết ngất nghìn thu bên hố thẳm
Cuộc tình xưa thôi tình cũng hoang vu
*
Có phải bây giờ ta mất trí
Đứng bơ vơ và hát những lời sầu
Rượu đã cạn ta nằm im như đá
Xin mời em về chung cuộc chiêm bao
9.1969
Hoang liêu
Em về qua ngõ cây xanh
Mây thưa nắng đổ buồn anh rụng đầy
Lang thang hồn mộng trên cây
Anh trong viễn tương nhớ ngày thu mưa
Nghe như gió trơ sang mùa
Ôi hoang liêu đến bao giờ đó em
Trăng về ngủ với bình nguyên
Trong cơn viễn mộng anh điên đảo rồi
Bây giờ em cũng mù khơi
Và trăng cũng bỏ anh từ đêm nay
7.1969

1 nhận xét:

  1. Ta post bài của TNC từ nhà ngươi. Có một độc giả gửi cho bản mà cô ấy chép lại trên báo từ lâu. Thử xem lại sao nhé.Chúc khỏe

    Trả lờiXóa