Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

THƠ NGUYỄN ĐĂNG TRÌNH


chiều cà phê bờ sông nhớ kiều

mùa hè rồi sẽ qua
sau ba tháng hung hăng đốt thiêu vạn vật
mặt trời rồi sẽ lặn
sau một ngày dã man nung chín hành tinh

rừng chết khô rồi rừng sẽ xanh
cỏ rụi tàn rồi cỏ sẽ đâm chồi
em ngắc ngoải rồi em sẽ hồi sinh
không phải hoang tưởng vu vơ
mà đương nhiên là thế

gã phù thủy nào chẳng có khi không khiển
nổi âm binh
dù có thời từng kêu mây hú gió
danh tướng nào chẳng có lần gãy thương ngã ngựa
dù có thời từng thét gào ra lửa
vua chúa nào chẳng có lúc hết uy
dù có thời từng mặc tình sinh sát

đấng tối cao đâu hẳn thiếu sai lầm
phật chúa chắc gì trăm phần trăm đức hạnh
huống chi em yếu ớt một cô kiều
mất nhà mất quê mất kim... mất tất cả
thì tiết trinh là chuyện chẳng cần đau

không ai tắm hai lần trên dòng nước
đã trôi qua
nhưng với đám lục bình kia thì lại khác
vẫn lênh đênh theo con nước lớn ròng
cũng mùa nối mùa đủng đỉnh tím hoa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét