Thứ Hai, 14 tháng 12, 2009

THƠ NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO


KHỎA LẤP

chiều mồ côi bên gốc cây trơ khốc những cánh tay
khỏa lấp em trong bùn non ngập ngời tiếng sóng
ký ức một ngày hiện về trong đêm
thức giấc mùa đông bặt tiếng đàn vọng từ phía ấy
đôi khi
những tích tắc giữa sự sống - cái chết
như ban ơn
kẻ ngoại đạo
lạnh từng khuôn mặt ngỡ quen thân
có ai khỏa lấp hết miền hoang cỏ úa?

cơn đau chiều nay trời trở dạ trút mưa nguồn
người khóc giữa mênh mông nước
cuộn xiết
ai khỏa lấp được điều không vĩnh cửu
mơ tiếng sáo diều cứ vi vút trên cao
không có điều gì vĩnh cửu
cả những nỗi buồn chiêm bao.

tiếng nói vọng từ ngày xưa bật lên trơ khốc
thổi qua đồi hoang
những nấm mộ vừa chôn cất những con người vô tội
lũ chồng lũ
người cuộn người trong vòng tay lỏng lơi toàn cát
khỏa lấp
chiều nay biển thêm nhiều tàu mắc cạn

nước rồi sẽ nhấn chìm
phúc âm đáp lời tạ lỗi
từng ngôi mộ cát
từng ngôi mộ nước
khỏa dưới chân cầu phù sa nước mắc cạn
Tiên Sa, 11/2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét