Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2009

THƠ HOÀNG LỘC


đuổi tình khỏi cửa

đã tới lúc không còn nuôi nổi nữa
dẫu đau lòng, ta cũng đuổi tình đi...

em có thầm tiếc nhớ thuở xưa kia
ôi cái thuở rất xa mà rất gợi
thuở ta biết ta vì em lầm lũi
tìm những điều dại dột tưởng vì nhau

để cứ mãi vì nhau mà thiếu đói
mãi vì nhau mà quá đỗi âu sầu

(có những điều em hiểu rất lơ mơ
khi ta thắp thêm cho tình ngọn lửa
em chúm môi cho gió thổi vù vù...)

trong yêu dấu ta ưa điều rất thực
là những điều em hiểu rất thi ca
nên mỗi đứa nuôi tình theo mỗi cách
tình, cho nên, ngỗ nghịch đến không ngờ

để lắm lúc ta cúi đầu ngẫm nghĩ
yêu em rồi sao vẫn giống như chưa
cũng lắm lúc em cúi đầu tự hỏi
em yêu người hay yêu cái hồn thơ ?

chính là lúc em đuổi tình khỏi cửa
tình quay lui còn cãi bướng, hàm hồ
ta cũng đá cho lộn đầu chúi mũi
nước mắt gì mà nước mắt như mưa...

7-12-2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét