Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2009

TRANG VĂN NGÀY CŨ - SỐ 17


nhà thơ
HOÀI KHANH
ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng

Trong thập niên 1960,những chàng trai,cô gái tuổi 18,20 nhất là trong giới hoc sinh,sinh viên hầu hết đều thuộc nằm lòng bài thơ Ngồi Lại Bên Cầu của thi sĩ Hoài Khanh: Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng.Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu .Ông tên thật Võ Văn Quế, sinh ngày 13 tháng 6 năm 1934 tại phường Ðức Nghĩa, thành phố Phan Thiết, tỉnh Bình Thuận. Hiện đang sinh sống tại Biên Hoà-Đồng Nai . Ông cũng nổi tiếng về thơ sáu tám.Từng chăm sóc tạp chí Giữ Thơm Quê Mẹ và chủ trương nhà xuất bản Ca Dao.Tác phẩm đã in :Dâng Rừng (thơ-1957);Thân Phận (thơ- 1962) ;Lục Bát (thơ-1968) ;Gió Bấc Trẻ Nhỏ Đóa Hồng và Dế ( thơ-1970) ;Trí Nhớ Hoang Vu Và Khói (thơ-1970)

NGỒI LẠI BÊN CẦU

Người em gái trở về đây một bận
Con đường câm bỗng sáng ánh diệu kỳ
Tôi lẩn trốn vì thấy mình không thể
Mây của trời rồi gió sẽ mang đi

Em thì vẫn nụ cười xanh mắt biếc
Màu cô đơn trên suối tóc la đà
Còn gì nữa với mây trời đang trắng
Đã vô tình trôi mãi bến sông xa

Thôi nước mắt đã ghi lời trên đá
Và cô đơn đã ghi dấu trên tay
Chân đã bước trên lối về hoang vắng
Còn chăng em nghĩa sống ngực căng đầy

Quá khứ đó dòng sông em sẽ ngủ
Giấc chiêm bao nguyên vẹn có bao giờ
Ta sẽ gặp trong ý tình vũ bão
Con thuyền hồn trở laị bến hoang sơ

Rồi em lại ra đi như đã đến
Dòng sông kia cứ vẫn chảy xa mù
Tôi ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu.

CHIÊM BAO 1
Tặng Hải Phương nhân ngày hội ngộ tại Phan Thiết -
Một đời nghe gió thổi hoài
Nghe mưa rụng mãi nghe dài dặm xa
Một đời nghe lạc loài ta
Nghe em góa bụa trên đà sắc xuân
Tiếc thay mộng vốn vô chừng
Mà chiêm bao cũng ngập ngừng lắm phen
Một đời giữa thói bon chen
Phất phơ, trầm túy, nào quen thói đời
Ô hay một kiếp-lạ-người
Sắc màu phiêu hốt giọng cười đưa ma
Lạ gì trong cõi người ta
Tài tình chi lắm cho ma quỷ hờn
Như em tuyệt đỉnh cung buồn
Vì chưng nhan sắc dậy bừng chiêm bao !

2-96

CHIÊM BAO 2

Xin em giữ lại phương trời
Trong đôi mắt cũ một thời yêu ai
Xin em giữ lại tàn phai
Vì tàn phai ấy một mai khó tìm
Xin em giữ chặt trái tim
Rồi ra bao kẻ sẽ tìm chiêm bao
Xin em giữ lại hương màu
Mai kia kỷ niệm thành câu mở đầu
Mở đầu kết thúc là bao
Có trong khoảnh khắc từ đâu nào ngờ
Xin em hiểu ý đợi chờ
Rằng trong gang tấc là bờ tử sinh
Rằng trong chút nghĩa ẩn tình
Còn chiêm bao đó-dẫu hình bóng thôi !

CHIÊM BAO 3
Đêm kia ta mộng hoang đàng
Thấy đồi vú mọng em tràn trề hoa
Ta thành bướm lạ xông ra
Hút hương nhụy ngọt đậm đà vô biên
Hốt nhiên- em hóa thành tiên
Ta-phàm phu tử hai miền đành xa
Té ra hồng vẫn là hoa
Mộng kia chỉ vẫn mộng là chiêm bao


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét