Đêm!
Em từ cổ tích bước ra,
Mượt mà tà áo lụa,
Vần vũ
Điệu múa cung bi sầu
mềm rũ
Khúc tình ca,
Phôi thai từ miền quan ải
Yêu thương.
Đêm!
Ngỡ ngàng đến bên tôi
Đôi bàn tay gầy
Mơn man gương mặt tôi,
đầy hờn dỗi
Nụ hôn,
Em!
Êm đềm lướt qua môi
Oằn mình trong tiếng nấc,
Đêm!
Dỗi dằn trăng 16.
Buông mành
mưa lệ
Dưới lòng sâu mộ địa
Em thét gào những khát nhớ đê mê
Bầu trời úa màu tang chế.
Lễ phục ngày không anh.
Tôi và em...
Trăng và đêm...
Là thế!
Mộng mị một đời chẳng phải của nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét