Ta đợi em từ đêm trăng mồng một
Thuở trần gian chưa lộ mặt chị Hằng
Lúc chú Cuội còn ngủ gà ngủ gật
Và cây đa chưa đủ tuổi ngàn năm
Em ngất ngưỡng trên lưng chừng kỷ niệm
Một thời yêu ta chỉ biết mơ
Nay vẫn thế
Trăng đã rằm mấy độ
Ta chon von đỉnh núi gọi mây về
Cạn hồ trường chưa rửa sạch đam mê
Em nhan sắc
Ta trái tim vụn dại
Phượng Hoàng cao có bao giờ ngoãnh lại
Phiến đá mòn nơi lưu dấu chân xưa
Đời đã nhẵn lối đi – về cõi tại
Ngộ như Không một kiếp lụy tình
Ta vẫn thế
Kẻ cuồng si thảm hại
Em vẫn cao bay giữa bình minh
Huỳnh Dạ Thảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét