Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

THƠ NGUYÊN QUÂN, TRẦM MẶC VIẾT VỀ MẸ NHÂN MÙA VU LAN BÁO HIẾU

MẸ ƠI

Mẹ ơi!
con bây giờ đơn độc quá
muốn được khóc òa như thuở bé thơ
nhưng biết không còn ai ru dỗ
nên nỗi buồn cứ lặn vào tim
Mẹ ơi!
buổi sáng bây giờ thèm nghe tiếng ru hời
khép mắt ngủ bình yên
trong vòng tay ấm áp
đã quá chán cuộc đời bội bạc
với từng đêm dài mất ngủ quầng thâm
Mẹ ơi!
con bây giờ muốn trở về bên mẹ
nghe tiếng quở trách quen
“thằng con hư đốn hoang đàng”
phải cố sống thành người lương thiện
phải yêu thương những kẻ khốn cùng
Mẹ ơi!
bây giờ con là kẻ khốn cùng
đang cạn kiệt từng ngày ý thức sống
trái tim rạn vỡ tả tơi rách nát
chỉ muốn được ngủ thật sâu
trong lòng mẹ…
Mẹ ơi.
NGUYÊN QUÂN


HOA TRẮNG CÀI LÊN ÁO

Vu Lan về
Con nhớ lắm mẹ ơi
Có phải đời người sinh ra để buồn để tủi
Mẹ không còn
Trên áo con người ta cài hoa trắng
Nước mắt lưng tròng
con mất mẹ thật ư ?
Con thơ dại
để tháng ngày lặng lẽ
mẹ đường xa phiên chợ cuối mùa đông
Năm tháng qua đi
đời người ngắn ngủi
Mẹ đi rồi
nghe lạnh buốt chiều sương
Con bơ vơ lạc lõng
xuôi ngược chốn quê người
Xa cố hương ,một thời bên mẹ
Tháng ngày qua thiếu lắm một tình thương
Nghe chim kêu con giật mình sợ sệt
Tiếng côn trùng than khóc ...nảo nuột ghê
Đêm về khuya
nghe trống vắng vô cùng
Nơi phương xa mắt dõi về quê cũ
Mẹ tảo tần ,một nắng hai sương .
Ngày ra đi ,mắt mẹ buồn ngấn lệ
Tiếng còi tàu tiễn biệt mẹ xa con…
Nay Vu Lan lại về
trên áo con cài bông hoa trắng
Mới ngày nào con được đóa hông nhung

TRẦM MẶC

1 nhận xét:

  1. Mẹ ơi!
    con bây giờ đơn độc quá
    muốn được khóc òa như thuở bé thơ
    nhưng biết không còn ai ru dỗ
    nên nỗi buồn cứ lặn vào tim...

    Lâu lắm mới được đọc một bài rất, rất chi tình cảm của Nguyên Quân!

    Trả lờiXóa