Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

THƠ VÔ BIÊN NGÀY VU LAN

Mẹ là nhịp đập

 Có thể! từng ngày
Mẹ đồng hành cùng con
Giản đơn bên đời sống
Mọi sự diễn ra bình thường
Như đói ăn khát uống
Như nóng quạt, lạnh đắp chăn
Có những ngày
Mẹ, con mệt nhoài quên đi sự hiện hữu
Nhưng nếu.
Một ngày ta đói không có thức ăn
Ta khát không có thức uống
Ngày kia mẹ không còn bên ta
Ta sẽ mệt lả, quỵ ngã và sẽ về đâu
Có thể mẹ chúng ta đã đi xa
Hay mẹ vẫn còn bên cạnh
Hãy buồn nỗi buồn trọn vẹn
Hãy thở hơi thở trọn vẹn ( vì mẹ là hơi thở)
Nếu bận rộn không kịp thời gian để buồn
Nêu danh vọng rượt đuổi chúng ta không kịp thở
Chúng ta sẽ chết và quỷ sứ sẽ cướp mất linh hồn
Vậy đó! Mẹ là thực tại
Là quá khứ -

Mẹ! Chín mươi ,
tặng phẩm đời con
Chín mươi năm rồi mẹ có mặt
Cõi trần gian ngắn ngủi biết bao
Chưa đủ sống chưa đủ yêu thương
Chưa đủ khát khao
Tất cả đang lùi dần vào đôi chân run đôi tay gầy,
đôi mắt mờ, tóc bạc
Chín mươi năm rải đều
Trên chặng đường mẹ đi qua
Những hạt mầm mẹ gieo có hạt tròn, hạt lép
Khi ầm ào khi êm ả
Dòng suối đời người chảy quanh co mãi
Và những đứa con của mẹ lớn lên
Giữa lũ lượt mưa nguồn
Chín mươi năm một dấu chấm son
Giữa bao la vũ trụ
Một vì sao giữa triệu ức vì sao
Một tinh thể giữa triệu phần tinh thể
Một báu vật thiêng liêng suốt đời
Của những đứa con
Lớn lên từ dòng suối mẹ
Mẹ chín mươi năm là tặng phẩm
Cho những đứa con đã hắt hiu
Từ khi mới chào đời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét