may biết mấy chúng con còn bên mẹ
một niềm vui hơn hết mọi niềm vui
nghìn điều dễ duy một điều không dễ
mai mốt kia giữ mẹ lại trên đời
trăm lần sợ có một lần sợ nhất
mẹ ngủ luôn không thức dậy bao giờ
trăm lần xa sẽ một lần xa thật
đôi tay gầy mẹ buông thỏng xuôi lơ
tỉ người con đều tỉ người bất hiếu
bởi mẹ đâu mong cơm đỡ nước đần
(cả cởi trần phơi lưng cho muỗi đốt
hay giấu cam bàn tiệc lén về dâng)
miệng bồ tát mà lòng phường rắn độc
cắn mổ nhau quên tuốt luốt cội nguồn
đứa thì giàu mấy đời xài chẳng hết
thằng thì dè từng bữa đói giơ xương
đau đớn thay quân khôn nhà dại chợ
hơn thua nhau đôi chút nhảy cà tưng
với anh em nặng nghìn cân nắm đấm
ra ngoài đời lại quì gối khom lưng
cậy làm anh gom về mình hết trọi
còn mâm cao cổ lớn đãi người dưng
nếu có mong mẹ chỉ mong con mẹ
tựa nương nhau như dây bí dây bầu
thằng em ốm có thằng anh ốm thế
đứa nhỏ đau thì đứa lớn giành đau
giờ mới hay chúng con khờ biết mấy
khi cả gan dám phong mẹ anh hùng
đâu biết thế là ngu là xúc phạm
đem ân tình trời biển đúc huân chương
làm được gì cho con làm tất cả
mẹ chẳng cần nhận lấy một danh xưng
hãy tưởng tượng một hôm không còn mẹ
(mà cái ngày đau ấy chắc gì xa)
quây quần lại cháo rau cùng chia sẻ
để mẹ già thanh thản bước theo cha...
một niềm vui hơn hết mọi niềm vui
nghìn điều dễ duy một điều không dễ
mai mốt kia giữ mẹ lại trên đời
trăm lần sợ có một lần sợ nhất
mẹ ngủ luôn không thức dậy bao giờ
trăm lần xa sẽ một lần xa thật
đôi tay gầy mẹ buông thỏng xuôi lơ
tỉ người con đều tỉ người bất hiếu
bởi mẹ đâu mong cơm đỡ nước đần
(cả cởi trần phơi lưng cho muỗi đốt
hay giấu cam bàn tiệc lén về dâng)
miệng bồ tát mà lòng phường rắn độc
cắn mổ nhau quên tuốt luốt cội nguồn
đứa thì giàu mấy đời xài chẳng hết
thằng thì dè từng bữa đói giơ xương
đau đớn thay quân khôn nhà dại chợ
hơn thua nhau đôi chút nhảy cà tưng
với anh em nặng nghìn cân nắm đấm
ra ngoài đời lại quì gối khom lưng
cậy làm anh gom về mình hết trọi
còn mâm cao cổ lớn đãi người dưng
nếu có mong mẹ chỉ mong con mẹ
tựa nương nhau như dây bí dây bầu
thằng em ốm có thằng anh ốm thế
đứa nhỏ đau thì đứa lớn giành đau
giờ mới hay chúng con khờ biết mấy
khi cả gan dám phong mẹ anh hùng
đâu biết thế là ngu là xúc phạm
đem ân tình trời biển đúc huân chương
làm được gì cho con làm tất cả
mẹ chẳng cần nhận lấy một danh xưng
hãy tưởng tượng một hôm không còn mẹ
(mà cái ngày đau ấy chắc gì xa)
quây quần lại cháo rau cùng chia sẻ
để mẹ già thanh thản bước theo cha...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét