
làm người vừa bước đi, vừa ngó lại
rủ rê em mủi lòng quá khứ
với những nỗi niềm hết sức phù du
sông trôi - và bèo bọt còn trôi
sao anh cứ tấp hoài trên bến cạn ?
làm thơ là làm cho đời mình lở, hỏng
làm nhà thơ để tiếc nhớ đôi điều
cứ nhìn không ngớt thoáng mây qua
yêu em - lại ăn nằm với chữ
chịu ơn bao người ? anh không biết nữa
có sợi tóc dài. (có cả chồng em)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét