Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI NHẶT MẶT TRỜI - NGUYỄN VĂN ĐÔNG

Nguyễn Văn Đông ,một nhạc sĩ tài hoa dù sáng tác không nhiều nhưng tác phẩm của ông đã để lại trong lòng người yêu nhạc thuộc thế hệ 40 - 60 thế kỷ trước những dấu ấn khó phai.Chiều Mưa Biên Giới,Nhớ Một Chiều Xuân,Phiên Gác Đầu Xuân...là một số trong nhiều tác phẩm vượt thời gian.Ca từ bài hát Người Đàn Bà Đi Nhặt Mặt Trời như là một bài thơ với ngôn ngữ và ý tưởng mới lạ dù tác phẩm đã xuất hiện cách đây hơn nửa thế kỷ...

Người đàn bà đi nhặt mặt Trời
Trên đống bỏ hoang của loài người
Màn đêm che lối
Tưởng rằng nắng tươi
Sương đọng trên lá
Ngỡ giọt nắng rơi
Quên hết vì đâu
Đời mình nên tội

Người đàn bà đi nhặt cuộc tình
Không nhớ người quen bỏ mặc mình
Tuổi xanh khát nắng
Giữa đời cháy da
Đưa mặt lên khóc
Thương tình xót xa
Hay khóc người xưa
Lệ nào cho vươn

Người đàn bà đi nhặt đời mình
Trên đống bỏ hoang đầy tội tình
Cỏ cây như đưa
Mơ hồ biết đâu
Con đường đêm vắng
Côn trùng ruỗi nhau
Chia chát niềm đau
Đời người phai mau


Người đàn bà đi nhặt mặt trời
Hong ấm tình yêu của loài người
Buồn thương nơi ấy
Có người hóa điên
Quen mùi chăn gối
Nhưng chẳng nhớ tên
Trên đống bỏ hoang mà lầm thiên đàng
Trên đống bỏ hoang mà lầm thiên đàng

NGUYỄN VĂN ĐÔNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét