đêm qua như chuyện tình cờ
người xuôi con nước đến bờ tịch liêu
đã hoài đi quạnh về hiu
thảm thay con nước một chiều cuối đông
đêm qua biển chảy về sông
nằm nghe tóc rụng mông lung là buồn
một lời lở đã hàm oan
sẩy tay hỏng cả trăm ngàn ước mơ
đêm qua trăng vội vào thơ
nằm nghe gió thổi lửng lơ trên đầu
lòng buồn chẳng biết về đâu
trong đêm tình ái cho nhau cuộc đời
đêm qua sao rụng trên trời
nhở tay ta nhặt cuộc đời của ai
bây giờ thì cả tương lai
trong đôi mắt ấy ban mai cũng buồn
Khởi Hành 26.3.1970
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét