tuổi ba mươi xanh biếc nỗi yêu người
em lộng lẫy một thời thiếu nữ
nụ cười em buộc bao chân lữ thứ
vẫn mơ hồ báu vật của riêng anh
ngày giáng sinh em đất trời mở hội
có vì sao vụt sáng ở trên trời
mây ngũ sắc và gió lừng thơm ngát
là bắt đầu có một kẻ ngu ngơ
đôi bàn tay của một thời con gái
vẫn còn nguyên tươi tắn tuổi xuân nồng
có một hôm tình cờ anh nắm được
là hiểu rằng nghìn tuổi vẫn u mê
tuổi ba mươi em vẫn mãi xuân thì
anh trẻ mãi để nhìn em đắm đuối
nụ cười em lạc loài trong đôi mắt
anh dại khờ cho đến mãi nghìn sau!
nụ cười em buộc bao chân lữ thứ
vẫn mơ hồ báu vật của riêng anh
ngày giáng sinh em đất trời mở hội
có vì sao vụt sáng ở trên trời
mây ngũ sắc và gió lừng thơm ngát
là bắt đầu có một kẻ ngu ngơ
đôi bàn tay của một thời con gái
vẫn còn nguyên tươi tắn tuổi xuân nồng
có một hôm tình cờ anh nắm được
là hiểu rằng nghìn tuổi vẫn u mê
tuổi ba mươi em vẫn mãi xuân thì
anh trẻ mãi để nhìn em đắm đuối
nụ cười em lạc loài trong đôi mắt
anh dại khờ cho đến mãi nghìn sau!
NGUYỄN MIÊN THẢO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét