Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

CHÚNG TA CÓ MỘT NGÀY - VÔ BIÊN

Chúng ta có một ngày

Vệt nắng đầu ngày
Sáng lóa trên nóc nhà ai.
Là lúc ly cafe tôi vừa cạn
Những vòng khói đâu đó
Còn quẩn quanh trong đêm sâu

Ước gì bức tường kia mục rã đi, đổ sụp ngay
Biển ầm ào lớn dậy, giông bão và sóng thần
Cuộn cào rác rưởi
Cuốn đi lầu cao và mộ địa
Để rồi còn lại rổng lặng, những ngọn gió mới, nguyên sơ một linh hồn

Tôi bước ra khỏi quán
Nắm một ngày trong tay đi đánh cược
Những chiếc đu bay vù qua vù lại
Không đủ quay chong chóng
Ngã nghiêng mặt người
Tất cả ẩn sâu vào lớp vải che
Những thiên thần, những ác quỷ
Những tên cướp ngày...
Những gái điếm, những chân tu
Và những người chưa từng yêu nhau

Nắm trong tay một ngày
Tôi thầm chia đều cho những loài chim,
những hàng cây,
Những cụ già, em bé và chúng ta.
Một ngày mà mặt trời cho và tận hiến
Không ngã giá

Tôi ngửa mặt.
Trên kia bầu trời xanh trong mây trắng bồng bềnh
Sao ở đây loài người u buồn quá
Thế hệ u buồn quá
Lê thê giai dẳng bao hệ lụy của chiến bại
Quê hương ơi bao giờ mới hết lầm than

Tôi đánh cược một ngày
Vào bầy chim, loài bồ câu, loài tình yêu
Chúng vỗ cánh bay lên
Những vệt phân còn sót lại...

Sơn Trà, 9h sáng 8/5/2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét