BUỔI SÁNG NGOAN NHƯ MỘT VỊ TU HÀNH
1.
Em đứng giữa đôi bờ cây cối
Cành thì xanh nhánh cũng xanh rờn
Tôi nhìn em mà lòng e ngại
Giữa đời buồn cành nhánh lại xanh hơn
Em bước qua cầu đầy những nắng
Ở xa ngàn dặm cũng lung linh
Tóc em bay sợi dài sợi vắn
Những sợi đa đoan kiêm nhiệm vô
tình
Em vẽ lông mày em tô son phấn
Đứng ngồi tạo dáng lúc em đi
Tôi chỉ ước chiếc khăn buổi sáng
Yên lặng lau em chẳng nói năng gì
2.
Sư nữ ra vườn đứng nhìn cây lá
Lá ngoan như những đấng tu hành
Sương rất trong không vương cát
bụi
Theo Bồ Tát rồi ai dám gọi là em
3.
Tôi xây cho tôi hai bến đò
Buổi ra đi trời xanh mây trắng
Không biết nói nhưng trời hy vọng
Đất buồn tình nở mấy bông hoa
Sáng tôi về trời nặng như chì
Bến hoang vu những lời trách cứ
Hai cái bến đâm ra thừa một cái
Cọp vồ tôi ngay lúc mới quay về
4,
Rải rác biên cương mồ viễn xứ (*)
Sao phần tôi không tới nửa nầm mồ?
21-3- 2013
--------
(*) Thơ Quang Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét