TRIỀN
MIÊN ĐÊM
Nếu mốt
mai trời không sáng nữa
Thế
giới màu đen, vạn vật sẽ vô hồn
Là lúc
ngày đêm chung giấc ngủ
Và em/
anh chung giấc ân tình.
Sẽ
không còn em trên cầu buổi sáng
Ngắm một
mình dòng nước buồn trôi
Dòng
nước trôi không hẹn ngày trở lại
Khi xa
nguồn chỉ ngậm ngùi thôi!
Sẽ
không còn em dưới tàng phượng đỏ
Mùa cũ
phai rồi! Ai níu dấu tình phai?
Như hôm
nao gặp nhau rất vội
Giấu
nỗi niềm buồn sau cái vẫy tay!
Ngày đó
sẽ không là ngày nữa
Đêm
triền miên vô ngại nhân sinh
Em và
anh rất đỗi nhân tình
Và thế
giới yêu không biên giới.
Khi
không còn ngày mà chỉ là đêm
Thì thế
giới sẽ chập chùng bóng tối
Và nhân
loại không còn chi để nói
Thì yêu
người yêu mãi nhé em!...
ĐỨC
PHỔ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét