Cao Thoại Châu
Học trò Thầy và học trò em
Ngày ấy
một lần em bị điểm không
Lời phê:
"Hay nhưng lạc đề, đáng trách"
Thầy bắt
em bảo vệ cô Loan Đoạn tuyệt
Khi lòng
em chỉ yêu mến cô Mai
Một cô
Mai như bản nhạc không lời
Dịu ngọt
hồng hào bên ánh lửa
Và nhà
thơ đừng viết câu nào như thế
Nửa
chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương*
Dốt về
những môn học tự nhiên
Cửa vào
đời của em không rộng lắm
Chiếc xe
cũ khó lòng chở nặng
Một tâm
tư không nhẹ bao giờ
Thuở ấy
em băn khoăn câu hỏi
Diện
tích trường, lớp, sách được bao nhiêu
Những
bùng binh ngoài phố thật nhiều
Những
vòng xoay không hề thẳng tắp...
Băn
khoăn ấy em mang vào lớp
Khi đã
thành thầy giáo tuổi hai mươi
Buổi
sáng vàng rực nắng mùa thu
Chiều
tan trường mưa rơi nhoè nhạt
Dường
như đã vượt ra ngoài trang sách
Nói thế
nào với học trò em
Khi thầy
giáo nhìn ngoài cửa lớp
Thấy
không có gì thật sự trang nghiêm
Bảng của
Thầy và bảng của em
Giống
nhau chứ? Không, khác vài thế hệ
Dù viên
phấn vẫn dài như thế
Sách hai
ông thầy bốn góc đều vuông
Tâm tư
Thầy chia sớt sang em
Học trò
Thầy, học trò em rất khác
Chúng
thực dụng không bao giờ dám cãi
Sợ điểm
không như em nhận của Thầy
Xưa cứ nghĩ nhẹ như là cơm áo
Giờ phải mang thân đỡ lấy mình
Bưng chén cơm nặng như bê tảng đá
Đứng trên nỗi buồn vì thế rất chông chênh!
Xưa cứ nghĩ nhẹ như là cơm áo
Giờ phải mang thân đỡ lấy mình
Bưng chén cơm nặng như bê tảng đá
Đứng trên nỗi buồn vì thế rất chông chênh!
Em đã về
nhưng không nghỉ, Thầy ơi
Băn
khoăn mãi như ngày xưa ấy
Đời thật
sự có gì là mới
Chiếc đèn cù xoay tít ở bùng binh?
9-8-2011
--------------------
* Thơ
Nguyễn Du
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét