Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012

NỖI LO - PHAN LỆ DUNG

Làng tôi không xa thành phố
Đi một vòng xe buýt là đến nơi
Ruộng cạn, ruộng sâu không có ranh giới
Con đê làng líu ríu chay quanh
Thường thì mùa xuân đến chậm
Bởi cánh đồng đất vẫn còn ươm
Những người nông dân da đen sạm
gánh mạ trên vai
thả giấc mơ vào cánh đồng lúa chín
Nơi ấy mùa xuân về không hẹn ngày đi
Chiều, người già ngồi mơ hạt gạo trắng
Mắt mở lim dim
Thiếu nữ xinh như cánh bướm
Nhìn mây ái ngại
Sợ ngày mai mưa bão
Lũ trẻ con thấp thỏm
ra bến sông mong thấy mặt trời xuống nước
Người đi đường lấp ló cơn mưa trong mắt
rì rầm lời cầu xin mưa thuận gió hòa

Tôi về
Một chiều hè trời mây xám
Gió thổi xéo qua làng
Chị tôi chờ tôi bên ao nước cạn
Khuôn mặt ráo hoảnh mồ hôi
thảng thốt ngó trời
Nỗi lo ngấm trong khóe mắt

Tôi hết nhìn chị lại nhìn ra sông
Hai con cá bống chết khô trên bến cát

Gió thổi dạt những ngọn lá về phía chân cầu
để lại bên đường tia nắng yếu ớt
nằm vắt trên vạt cỏ khô nhợt nhạt.
Trời vẫn không mưa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét