Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

TÂM SỰ CỦA MỘT NGƯỜI - PHAN LỆ DUNG

Tiếng ru tôi đầu tiên
Là tiếng ê a của những học trò áo rách
còn dính đầy bùn đất.
Tiếng hát của cha không vào nhịp
Lũ học trò hì hục hòa âm
Tiếng cối xay của mẹ ngày ngày
Tiếng lúa chảy xuống sàn nhà nửa đêm
Xoáy vào tim tôi sâu thẳm
Sâu tận đáy lòng.

Ngày tháng trôi
Tôi lớn lên trong căn nhà lạ
Ở đó không có đàn gà bươi trong đụn rơm rả mục
Không có củ khoai củ sắn cây cà cây ớt
Không có tàu lá chuối non
Không có cái lu lặng im đứng ở góc nhà
Không có con chó con mèo đuổi nhau đụng bàn đụng ghế
Không có cái liềm cái hái sớm mai lũ lượt ra đồng
ngày mùa háo hức.

Đêm
Tôi nhớ cái nhà nhỏ có bụi tre vàng
Nhớ giọt mưa mắc trên ngọn lá cỏ mực
Nhớ con búp bê gãy tay
nằm lăn lóc giữa nhà
Nhớ con chuồn chuồn đậu trên nhánh nè
ngoài vườn buổi sáng
Nhớ cọng rơm khô rơi vãi giữa đường
Nhớ chiếc chiếu rách phơi ngoài hàng rào
buổi trưa trời nắng
Nhớ mẹ
Nhớ cha.

Rồi ngày tháng cứ trôi
Tóc tôi điểm bạc
Nỗi nhớ tôi thành sẹo
Mang theo
ký ức buồn
Tiếng súng lẻn vào ngõ xóm
Đêm
Tiếng rên của mẹ
tiếng lạnh buốt
một bàn tay
ẵm tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét