Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

GHÉT - TRẦN DZẠ LỮ

Tặng Rất Huế
Ghét anh ghê! Nghĩa là thương quá đỗi
Rứa mà anh không biết ,bỏ qua luôn…
Suốt cả tuần cứ ngơ ngẩn ,bồn chồn
Đêm thao thức để nghe lòng bối rối !

Em lườm ngúyt rứa răng mà không tội
Cũng tội mình chưa thấu đáo yêu thương
Ngó nơi mô cũng chỉ gặp nỗi buồn
Người yêu giận biết làm chi chuộc lỗi ?

Ghét anh ghê! Tại răng không hề nói
Lúc gần kề môi mắt bữa hôm tê ?
Tại anh nhát nên bàn chân bước vội
Nhưng con tim nghiêng ngả lúc em về…

Một ngày giận là như đã nghìn khuya
Biển dậy sóng trong tình yêu em hỉ ?
Em úp mặt vô lòng bàn tay nhỏ
Anh lắc đầu hối hả dắt xe đi…

Ghét anh ghê! Người chi lạ rứa tề
Huế mà chẳng hiểu chi con gái Huế
Anh cũng biết…ui chao khi em dị
Hay xoay lưng, nghiêng nón rất nhu mì…

Hay bứt hoa, bẻ lá dọc đường đi
Hay ngúng nguẩy để hồng thêm đôi má
Anh đã hiểu…chẳng có chi là lạ
Ghét là thương mãnh liệt phải không tề?

T D L
( Sàigòn tháng 5 năm 2011 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét