Người dẫn ta vào trò chơi cấm
Tình yêu như thật như đùa
Chỉ lo mùa thu trở lại
Người về không kịp giấc mơ
o
Trò chơi muôn đời trẻ dại
Còn ta ngớ ngẩn không ngờ
Biết mình qua thời nông nổi
Sao còn trở lại vườn yêu
o
Rồi nhón chân đi thật khẽ
Rồi yêu cho đến tận cùng
Để một ngày ngồi nhìn lại
Biết mình buồn đến mênh mông
ĐH
(Người đàn bà che mặt - Thuận Hóa 2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét