Ngày về se hạt cát vàng
Thấy chiều nghiêng biển lấn sang chân trời
Thấy chiều nghiêng biển lấn sang chân trời
Lâu đài huyễn hoặc chìm rồi
Trùng dương rộng vẫn hẹp nơi trú nhờ
Xóa mình
Sóng xóa cả thơ
Chữ mười năm viết thành tờ giấy không
Nỗi người cũng hóa mênh mông
Xin cho ta với biển gồng gánh nhau
Mới sinh biển đã bạc đầu
Thì thôi muối xót
Ngày sau
Sẽ lành!
NTAH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét