Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2009

TRANG VĂN NGÀY CŨ KỲ 26 - NHÀ THƠ VƯƠNG TỪ

Chân dung nhà thơ
(Trương Thìn
vẽ bằng dao)

Nhà thơ
vương từ
đãi vàng tìm cát . . .

Nhà thơ Vương Từ sinh năm 1944 tại Thừa Thiên - Huế.Ông làm thơ khá sớm từ đầu thập kỷ 1960 thế kỷ trước nhưng ít xuất hiện trên báo chí văn học,tác phẩm của ông chỉ lưu hành trong bạn bè thân hữu.Cuộc đời ông là một lãng tử với thơ,rượu và bằng hữu.Sau năm 1975,ông đã hoàn thành bản thảo tập thơ A tao nhưng chưa có điều kiện xuất bản.
Tuyển tập Thơ Văn xin giới thiệu toàn văn bản thảo tập thơ A tao của ông

Atao
thơ vương từ












nhà thơ Vương Từ vẽ theo
hồi ức Trần Thế Châu


TỰA

Vương Từ
Ta bình sinh xin ăn thiếu bị
Hôn mê sâu trong hèm bã thị phi
Cảm duyên người cho cơm rượu tiện nghi
Còn tặng cả thêm thơ
Ngẫu hứng
Bèn dốc hết cuồng ngu
Kính cẩn mà bỡn hoa
Tạ lòng
Tưởng rằng thừa hứng
Dựa nương vần điệu
Duỗi tay phóng bút là xong
Nào ngờ chớp mắt đã qua đêm
Đuối sức
Rõ ràng bì bõm giữa bùn sâu
Thêm ngậm ngùi mà cười lớn
Văn chương dẫu ngang tầm thánh giải
Cũng chẳng đủ mua vui
May ra bằng bóng của trăng suông
Ngấn tích trong mộng

Hòa Khánh 1989
Trân Trọng

VỊT

Như vịt nghe sấm
Chẳng thực chẳng mơ
Sấm chớp mây mưa
Trửng trơ đầu vịt

TẬP

Kỳ diệu như nhiên
Tập tành sai thêm
Ngậm ngùi thiên cổ
Ơi thánh ơi hiền

LÀM

Mịt mù thành trụ hoại không
Tha hồ xẻ núi lấp dòng sông xưa
Thói văn minh dám ai chừa ?
Núi xương sông máu còn lưa hãi hùng !

THƠ

Một nguồn không trước không sau
Mà chồi nụ nẩy mà cầu sang sông
Trăng soi sáng đáy bùn trong
Tồn sinh kỳ diệu là không nên trò

BA LÁP

Cười mình ba láp làm sao
Khi say hụt đất vác sào quơ trăng
Dưới sông Lý Bạch la rằng
Ta ôm trăng những nghìn năm chớ đùa

SAO LỤC

Diệu pháp tám vạn tư
Ai ngờ chuyện thiếu dư
Cứ hỏi người sao lục
Ngoại lệ những thiền sư

TẶNG

Thôi đừng chôm chỉa nữa
Cứ tha hồ nằm ngửa
Trời đất tặng một bầu
Thổ nạp cho thả cửa !

VUA

Những ông vua thuở trước
Bây giờ ở đâu ta
Sử xanh còn nguyên đấy
Có dám mà diễn ca ?

LÀNH

Dữ lành xin chớ biện phân
May ra còn có đôi phần tiện nghi
Âm dương máy tạo huyền vi
Nheo con mắt ngó có khi nghiêng trời

VƯƠNG

Cảm ứng dung thông rạng đức vương
Ngai vàng ấn tín loạn cương thường
Đáy bùn ngọc ẩn sen chồi nụ
Địa ngục đi lên há lạc đường

TỪ

Tỉnh say nào biết ai mình
Sức thừa đùa với lưu linh một từ
Tửu đức tụng sao ậm ừ
Sáng danh tửu đạo như chưa có người

TA

Có ta trời đất mừng thay
Không ta tháng rộng năm dài mà chi
Đề huề tạo hóa ngôi chia
Ngọc châu xuống giá gánh về nặng vai

VỪA

Chuyển thân trong một tiếng vừa
Hồn nhiên lóng lặng như chưa có gì
Mà trăm ngàn kiếp qua đi
Không thừa không thiếu vừa khi chưa là

MỚI

Càng thêm năm tháng càng thêm mới
Càng đắm trầm luân càng nhẹ ra
Cuộc đời muôn mặt không sống tới ?
Đâu chỉ mười phương giản dị là

KHẢY MỎ

Vịt ơi khảy mỏ ra đi
Nhảy ngay xuống nước cần gì học bơi
Nhìn lên bờ thấy con người
Đứng đi quờ quạng khóc cười ngẩn ngơ

THẤY

Biết bao châu báu trong mơ
Chôn sâu vào mộng phòng hờ mai sau
Bán buôn thơ túi rượu bầu
Nửa lời ái ngại còn xao xuyến lòng

MỘT

Nói im thêm khéo điêu ngoa
Cước quyền dao súng cũng là du côn
Rượu tăm ta ướp xác hồn
Thiêu ta thơm cả càn khôn ai thèm

MÀU

Trời trăng pha sắc đất dâng hương
Rau cháo ơn sâu đến dị thường
Thù tạc tro than cùng khói tỏa
Trời trăng pha sắc đất dâng hương

XANH

Cát đằng tùng bá đua xanh
Lỡ từ phân định giới ranh cỏi bờ
Từ thiên tài đến ngu khờ
Ngo ngoe nhu cá trong lồng thương ơi

XANH

Thương ai xám xanh
Những ngày thiếu đói
Có một trái lành
Chúa chưa hề nói

NGÂY NGÔ

Ngây ngô hết khóc lại cười
Hết say lại xỉn cuộc đời ra chi
Ngỡ ngàng vương mối đại nghi
Thánh hiền quên mất những khi dại khờ



Có mà không phải chăng a
Hồn nhiên đáy nước trăng tà thảnh thơi
Ta ngang dọc giữa đất trời
Gặp em tươi khóc úa cười ngụy chưa

NGÔNG

Sống chết lòng quên đẹp nết ngông
Cười ta lẩm cẩm chửa nên khùng
Lỡ nghe Tiên Phật khua lời mộng
Chẳng kịp bưng tai mãi thẹn thùng

NGHÊNH

Sá gì nghiệp trước duyên sau
Sức tàn cạn hủ nghiêng bầu như chơi
Tìm chi góc biển chân trời
Long lanh nắng ủ sương mai bên hè

BỖNG

Đất im đợi giọt sấm xuân
Ta yên lòng đợi người câm ngỏ lời
Em về như ánh sao rơi
Rõ ra là đã thế rồi nhiên như

VANG

Ngôi Lời từ được tấn phong
Đã thành cá chậu chim lồng mua vui
Nghiến răng hay méo môi cười
Chắc chi khỏa lấp được vài âm u

VANG

Tỉnh say có khác chi mà
Tử sinh thiên cổ chưa qua ánh cười
Nhớ thầm vang một tiếng ơi
Mới hay không có chưa rồi ớ em

CHÀO ANH

Chào nhau chưa kịp tròn lời
Nẻo về xuôi ngượi tơi bời biển dâu
Cạn tàu ráo máng chi nhau
Hò ơ tiếc sợi dây gàu tính sai

THÊM

Ngàn tay ngàn mắt không thêm
Vô tâm vô niệm chẳng nên ước nguyền
Ơi thuyền quyên hỡi thuyền quyên
Xem ta múa túy lúy quyền tỉnh queo

XỊ

Xị là bản vị
Của giới lưu linh
Cân đo đong dếm
Rất mực siêu hình

NỮA

Từ đáy mộ sâu nhắm mắt nhìn
Trăm ngàn ảo ảnh rõ như in
Cỏ hoa tiếp cuộc tồn sinh nhé
Đành đoạn tay người trắng của tin

ĐI

Mừng ai vũ trụ du hành
Riêng ta nửa bước đi quanh cũng lười
Mừng ai sinh tử qua rồi
Riêng ta cảm cúm lai rai sá gì

CHÚ

Nguồn thiêng vũ trụ mãi truyền
Chưa tương ưng chỉ não phiền mà thôi
Cây khô chú cũng nên chồi
Đôi bờ bên lở bên bồi bởi đâu

KHA KHA

Kha kha vọng tiếng kha kha
Phải là tiếng Phật tiếng ma hú người
Phật ma khác giọng chung lời
Rạch ròi thỏa sức khóc cười kha kha

ĐỤC

Tinh khô khí kiệt thần suy
Linh đơn diệu quyết ích gì cho ai
Còn lưa cái mặt xưa nay
Cần chi son phấn dồi mài mới xinh

TRONG

Nhìn qua lưới chống bốn mươi
Thương em dẫu thấy mặt người rất vuông
Trăm ngàn năm một thoáng buồn
Chuông u minh lặng cõi nguồn chưa khơi

LÀNH

Buông dao là Phật dễ gì đâu
Khép mở tồn sinh mỗi nhiệm mầu
Ngán nỗi đầu thừa đuôi lại thẹo
Xị chai be hũ khác chi bầu

BẠT

Người xưa làm thơ cảm đến quỷ thần
Trời đất cùng thiên cổ
Tôi nay đọc lại những bài thơ tặng bạn già trong một cơn say càng thêm ái ngại, chẳng dám trao. Thoáng ngập ngừng mà đã năm năm.
Tập thơ này hoàn thành được là nhờ bạn tôi: Trần Thế Châu, đã không tiếc thời gian, tâm sức để chăm chút giúp tôi từng trang bản thảo, rồi đánh máy và đặt tên cho tập thơ.
Và lạ thay, ban tôi vốn chẳng mấy thích thơ
Mà lạ thật, có khi với cả chính mình
Lạ cả chân tay lẫn thịt da
Lạ ơi khuôn mặt tháng ngày qua
Bóng trăng ngày cũ còn in dấu
Chẳng nhớ thương chi lệ cứ nhòa
Tôi mãi lang thang, đi mãi mà không qua khỏi cái thương, cái nhớ, cái bóng của mình, trong niềm kinh dị rất đổi dịu dàng
Ô hô tận thế ngày hôm qua
Như mắt em tươi trong veo ra
Ta thấy bóng mình nhòa vách núi
Đỉnh trời sông biển dịu dàng xa
Ôi, biết mấy là trân trọng, tri ân.

Lầu Gió 19-05-1993
Vương Từ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét