Người bỏ ta đi một ngày rất trắng
có lẽ để mưa tan xóa lòng mình
có lẽ để gió đem tên treo trên núi
có họa chừng ta mới hết quên ngươi
Người bỏ ta đi vào mùa rất vắng
dăm cơn đau thỉnh thoảng kéo nhau về
dù có đau hơn bảy lầu bệnh viện
thì cũng không bằng một trận ngủ nằm mê
Người cứ thế bỏ đi làm biền biệt
làm cơn dông âm ỉ tận chân trời
làm cầu vồng cong hay cầu vồng khuyết
cũng mơ hồ chỉ một trò chơi
Nên, thôi được, ta thua người trận cuối
thua cả tay môi mắt lẫn nụ cười
thua hết thảy ngươi bằng lòng thì nói
duy giọt nước mắt này .... có thắng nổi ta không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét