Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2009

VĨNH BIỆT NHÀ THƠ PHẠM PHÚ HẢI

Vĩnh biệt nhà thơ
Phạm Phú Hải

Sau cơn tai biến vào giữa tháng 4.2009, nhà thơ Phạm Phú Hải vừa qua đời lúc 1 giờ 50 phút sáng ngày 6.5.2009
Ông sinh năm 1950 tại Điện Ngọc, Điện Bàn, Quảng Nam, làm thơ từ năm 14 tuổi
Dù bị bệnh tâm thần phân liệt từ năm 1972 ông đã sáng tác hơn 1.000 bài thơ, tác phẩm của ông cũng được đưa lên mạng không ít và được biết đến nhiều với 3 tập thơ Tiếng Hú Đầu, Thâm Lâm Ngâm, Gánh Nước Tưới Sông, nhưng ông chưa xuất bản tập thơ nào.
Linh cữu của ông được quàn tại 242/4 Phan Châu Trinh, Đà Nẵng, sau đó sẽ đưa về an táng tại quê nhà Điện Ngọc, Điện Bàn, Quảng Nam vào ngày hôm nay 10.5.2009.
Tiễn biệt nhà thơ tài hoa đất Quảng Phạm Phú Hải,xin giới thiệu một số bài thơ của ông.


RẤT HIỂN NHIÊN

Có một điều tôi biết rất hiển nhiên: những chữ mà anh đang đọc là những chữ này: “Có một điều tôi biết rất hiển nhiên: những chữ mà anh đang đọc là những chữ này”.

TỰ NHIÊN

CỏĐá
Cá đỏ
Cả đó

GỬI MỘT CON CÁ CHẾT SÁNG NAY
Tặng Trương Vương Thạch

Tôi đang viết bài thơ trăm câu để tặng con cá chết
Câu này là câu thứ hai
Bài thơ không ngắn không dài
Lòng tôi không dài không ngắn
Cá nhập dòng một ngày có nắng hay không có nắng
Tôi viết lung tung để tôi nói bập bùng
Bằng những ngọn âm thanh những ngành âm thánh
Vậy nếu nghe tôi phải nghe bằng tai sóng đánh
Phải nghe bằng tai gió quất bằng tai mưa đâm
Phải nghe bằng tai sấm tát bằng tai sét bằm bão chẻ
Im im im im im im im đi nghe lẹ
Nhìn xuống gót chân đi
Nhìn lên giữa trán đi
Và nhìn quanh sau ót
Khóc
Khóc như tôi đi
Hỏi
Hỏi như tôi đi
Nếu có hiểu được gì
Nếu không hiểu được gì
Cũng đừng nhìn vào tôi nữa

Tôi đã viết được hăm ba câu rồi đó cá
Tôi viết đủ trăm câu như đã hứa
Chắc cá nghe rõ ràng rồi, đọc riêng cho cá nghe thôi

ĐÃ ĐẾN

Tôi ngồi nuốt bóng tối
Tôi ngồi nuốt hết bóng tôi

Khuya nay có những âm thanh bị thương
Lê vào thân tôi trú ẩn

Tôi ngồi nuốt bóng tối
Tôi ngồi nuốt hết bóng tối
Khi chẳng còn gì
Tôi nuốt luôn tôi

Tôi nâng hết tất cả
Trên hai bàn tay tôi
gởi về cho thanh âm A bất tận

Có những tiếng kêu tiếng hú
khổ đau
Một mai kia sẽ nở thành những đoá âm thanh trắng

Môi cười hồn nhiên
Không hỏi không hỏi
Họng lưỡi trả về

Lưu ly lưu ly
Lưu ly lưu ly

HỒI DƯƠNG TÀ DƯƠNG

Khi tất cả những lá khô rùng rùng nhỏm dậy
Bay lên cây và đậu lại trên cành
Khi những nhành mục rụng đã lâu năm
Vươn thân thẳng với trùng trùng nhựa mạch
Khi những bộ xương chim đã vùi sâu trong đất
Cùng đứng lên rồi cùng kết nối nhạc âm xưa
Khi vô cùng lượng lượng giọt mưa
Tung từ đất ngút trùng trời kết vàn vàn mây trắng

Đó là lúc ta hoá thân từ nắng
Lướt nhẹ nhàng xuống tận cửa rừng xưa
Bước nhẹ nhàng vào tận giữa rừng xưa
Tìm Bạn Cũ kiếp kiếp nào xa cách
Ta nghe rõ đất trời đang chuyển mạch
Ta nghe rõ cả những làn tinh dịch
Quyện vòng theo những vòng khói trầm hương
Giữa bừng bừng thanh khí tiên thiên
Ta kiên nhẫn đợi chờ nghe tiếng hú
Hỡi rừng hỡi chỉ cho ta Bạn Cũ
Chốn năm xưa đêm trăng ấy rừng ơi
Kể từ khi xương trắng một đôi nơi
Tựu bóng nắng hôm nay ta trở lại
Hỡi lá rừng hỡi ngàn ngàn tiếng nói
Hãy chỉ giùm ta chừ Bạn Cũ ở đâu
Đâu đâu đâu đâu đâu đâu đâu đâu đâu
Ta nghe chưa tỏ hỡi ngàn ngàn lưỡi lá

Nắng đã quá trưa rồi, Ta sắp tà đi Rừng ạ
Nhắn lại cho ta, với Bạn Cũ, à mà thôi
Rừng đã hồi dương, ngàn hài nhi lá nghít tươi
Lông lá cũ, Bạn ơi, sao không gởi về cho nhật nguyệt

XIN XANH GIỌT MÁU

Bìa rừng lão câm
Đêm đêm ngồi đợi trăng rằm mở môi
Giữa rừng tôi
Đêm đêm ngồi đợi tiếng cười dã nhân
Trăng rừng lão mọc tri âm
Tiếng run đầu lưỡi hồ cầm bứt dây
Tôi ngồi đây chờ lá cây
Rụng khuya khoắt xuống lòng này đớn đau
Nghìn năm sau
Tiếng cười bựt rụng hết màu trăng khuya
Cười với chia lìa
Lão câm ơi cười với chia lìa đó chăng
Tôi hãi một màu trăng
Đứng trân trân gục đầu sầu giữa trăng
Lão nghe tôi chăng
Lão nhìn chi lão nhìn chi giữa vừng trăng rụng vừng
Một mai có lịm giữa rừng
Xin xanh giọt máu trên vừng trăng xưa.

TÔI

Tôi đứng nhìn mây bay dưới dòng nước chảy
Tôi thấy một người đang nhìn mây bay

TIẾNG KHÓC

Một mai kia khi mạch đời đã cạn
Âm u ơi xin hãy rước tôi về
Hãy dắt tôi bằng đôi tay mềm dịu
Tôi sẽ cười sẽ hát giữa hôn mê

Tiếng hát tôi tà huy sẽ hóa xanh
Sẽ dễ thương như ngọc quý an lành
Tôi sẽ lịm dần đi cùng tiếng hát
Như mây cao dần mỏng giữa bình minh

Hãy dìu tôi lên khoang thuyền lạ ấy
Cho tôi được ngồi dựa thẳng sống lưng
Cho tôi nói với những hồn đồng hội
Rằng hãy nhìn tôi với ánh mắt êm đềm

Hãy đưa tôi đi về một hướng nào
Có mây trắng hiền từ trên cao
Có hoa trắng rọi hồn tôi trắng trắng
Để nhớ thương về một hôm nao...

Âm u ơi xin đừng cất tiếng
Gọi tên tôi mà buồn cả Thời gian
Sẽ dò dẫm, tôi đi tìm tiếng khóc
Tiếng trẻ thơ nào tai đã rất quen

Âm u ơi tôi xin thâm tạ
Tôi đã tìm ra tiếng nói của thiên thu
Tiếng khóc sơ sinh hơn một lần tôi đã
Và ngày mai tôi lại sẽ bắt đầu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét