Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009

TRANG VĂN NGÀY CŨ - SỐ 21

nhà thơ
Phan Nhự Thức
thơ với người xưa đi biền biệt

Nhà thơ Phan Nhự Thức tên thật Nguyễn Văn Minh,sinh năm 1943 tại Đà Nẵng,quê nội Quảng Ngãi,ông còn có bút danh Mê Kung.Thơ ông xuất hiện trên văn đàn miền Nam giữa thập niên 1960 thế kỷ trước.Thân phận ,cuộc sống ,quê hương,chiến tranh,tình yêu,bạn bè là đề tài sinh động trong thơ ông .Sau năm 1975,cũng như nhiều văn nghệ sĩ bạn bè đồng trang lứa,cuộc sống ông vô cùng khốn khó,lại thêm chứng bệnh nan y hành hạ,ông qua đời vì bệnh ung thư vào năm 1995 tại Sài Gòn .
Đã xuất bản : Đốt Tuổi,thơ,Ngưỡng Cửa,1969

CÕI TÌNH XUÂN

nhân danh thơ phục hồi ta và bạn
người bạn tình rong ruổi cõng trên lưng
theo vạt nắng đầu ngày vừa nguyên đán
em cựa mình da thịt bỗng vang lừng

bởi khắc khổ ta một đời khép kín
em co ro gió tạt cuối hiên buồn
những nhát cuốc, ngờ đâu, tay bịn rịn
đất bật lên từng đóa lệ trào tuôn

thôi hãy xếp khối tình sầu hữu hạn
hãy cùng ta túy lúy trận phong trần
đêm động phòng rượu tràn qua xứ bạn
một đường bay tình vút khỏi tay nâng

núm ngực hồng thở từng hơi thơm phức
buổi quay về hạnh ngộ cuối trời đêm
ta tóc bạc cũng nghe lòng hừng hực
trời còn xuân ta còn lửa tình, em

LÂM CHIẾN

Anh em bằng hữu bây giờ
Chia phe đảng với súng cờ hai tay
Còn riêng ta đứng giữa này
Tránh sao được đạn đang bay vèo vèo
Thôi chừ ta cũng đi theo
Đầu quân đứng gác lưng đèo cho vui
Dù rưng rưng lệ ngậm ngùi
Tay này xin hãy châm ngòi chiến tranh
Dù nhìn rõ mặt anh em
Vì ta ta bắn tan tành cả ta

QUẢNG NGÃI 1964

nắng Quảng Ngãi tôi về không mũ đội
trời tháng năm gió núi hạ Lào bay
thành phố ấy buồn như người xế tuổi
cuộc sống quanh năm khổ luống đất cày

từng kỷ niệm bây giờ lên tiếng gọi
giọng thổi buồn đêm sông Vệ không trăng
cát Trà Khúc theo sầu bồi lấy tuổi
tôi cúi đầu đời sống lạnh như băng

đất mẹ đó đã đau bầm kháng chiến
giờ thân già bão lụt lại hành hung
trong đời sống bấp bênh ngày tháng lụn
tôi nhìn em đau xót nói không cùng

đêm Nghĩa Hưng trời mịt mờ lửa đạn
chiều Ba Gia xác chết chật đường làng
ôi kiếp sống bơi quanh bờ hữu hạn
tìm tương lai trong hiện tại kinh hoàng

quen thanh bạch từ khi còn tấm bé
biết gì đâu lừa đảo bán buôn lường
với tuổi đó chưa đáp đền cha mẹ
nói làm chi đến món nợ quê hương

lũ em nhỏ mỗi lần không học phí
trường đuổi về nằm khóc đợi trông anh
(tôi bỏ học lang thang cùng phố thị
thả đời trôi nên năm tháng lênh đênh)

tôi đánh mất tình yêu từ dạo đó
và lớn khôn từng nỗi xót xa này
bán chữ nghĩa như rau khoai ngoài chợ
vẫn đói nghèo bạn hữu mãi cho say

tôi khôn lớn từ ruộng đồng Quảng Ngãi
lấy đau thương làm sữa mớm thơ mình
thành phố ấy với những gì còn lại
tôi ấp vào lòng đôi mắt lệ lung linh

THƠ TÌNH VIẾT TRONG TRẠI CẢI TẠO

Đã cạn dòng thơ từ buổi đó
Buổi xa rừng chim cất giọng khan
Chiếc lồng nhỏ đời giam bé nhỏ
Cõi ngoài, mơ là dấu chấm than!

Đã hết thuở trăng sao xao xuyến
Nắng bâng khuâng nhớ sáng thương chiều
Mây thôi gọi gió, tình thôi hẹn
Tháng năm qua đời xoá chữ yêu

Chỉ còn lại mẫu đời giản lược
Hòn sỏi kia giạt bãi ngậm ngùi
Phơi lòng khô con kênh khô nước
Mặt mù sương vàng vọt tuổi người

Chỉ còn lại muổi ruồi ve vãn
Nỗi buồn dài buồn tủi thịt da
Mắt sâu thâm giữa đời chờ sáng
Một người tù tưởng vọng thiết tha

Tưởng như thế cho qua ngày tháng
Bỗng một hôm trở gió bâng khuâng
Nỗi tình cờ vẫy tay lãng mạn
Thơ từ đâu, đậu xuống tim chàng

Tóc người bay lao xao dưới phố
Thoảng hương thơm theo gió bay cao
Gọi nỗi tình cõi ngoài sương gió
Về nâng niu đời đã tiêu hao

Xưa làm thơ yêu em nắng dịu
Mưa bay chưa ướt vở học trò
Giờ làm thơ yêu em nắng gắt
Mưa tạt lòng lệ xuống co ro

Dù có thế nào thơ vẫn thế
Xin nâng ly mời rượu ân cần
Tình chếnh choáng bước lên cuộc sống
Bồng em qua tay vẫy mùa Xuân


TIN MỪNG MỘT MÙA XUÂN

Ngồi bó gối, Ta mời Ta hút thuốc
Đón giao thừa đốt cháy lụn ưu tư
Cuộc đời buồn có thói buồn quen thuộc
Búng tàn hoài, sợ để ngón tay dư.

Khi cô quạnh muốn vuốt ve nỗi nhớ
Ngón tình khô buồn thẹn bàn tay khô
Tàn thuốc hết, búng sầu đi không hết
Ta gõ lòng Ta lạnh đến hư vô.

Khi khổ quá muốn trở thành tàn thuốc
Nhờ tay ai thả xuống cõi vô cùng
Khi hờn tủi muốn được làm ngọn lửa
Đốt bài thơ cho cháy núi cháy rừng.

Khi thất chí muốn làm tên du thủ
Xách tình sầu xuống núi hát nghêu ngao
Cả thành quách bềnh bồng say tuý luý
Say cho tàn cho mạt kiếp phù du.

Khi kết cuộc muốn chạy tìm tráng sĩ
Ai mài gươm nghe nghiêng ngửa bệ rồng
Bởi thiên hạ thèm moi gan bạo chúa
Nên thơ Ta máu cuồn cuộn từng giòng

Khi bút cạn, gươm cùn, chim sa lưới
Dẫu văn chương cũng chỉ để ba hoa
Ta vẫn phải làm thơ cho phỉ chí
Dựng tửu lầu nghinh đón khách Kinh Kha.

Khi chiếc củ mì cần hơn lý tưởng
Thì hào hùng cũng chỉ tựa bóng ma
Ta vẫn phải làm thơ nuôi cuộc sống
Cuộc sống khô dần trong mỗi chúng ta.

Khi giao thừa đã khởi đầu năm mới
Loài hoa kia vừa nở nụ mùa xuân
Ngồi bó gối thêm tủi thân thêm tội
Bởi vì Ta thơ thân tặng mùa xuân

NGỒI LẠI BÊN VƯỜN

Thơ với người xưa đi biền biệt
Vẹt gió du hành xóa dấu chim
Lưởi kiếm phong trần ai tuẩn tiết
Tràn cười ràng rụa xé trăng im

Người xưa từ dạo mơ bất tử
Mượn thuốc trường sinh bón xác phàm
Đành đứng ôm chân bờ lưởng lự
Tóc rụng đầy hồn trắng túi tham

Người xưa từ buổi khoe xiêm áo
Kiếm hiển vinh đâm xuống tim sầu
Khanh tướng nửa chừng rơi giáp mão
Chống cuốc nhìn lên mây biển dâu

Người xưa từ độ ôm trăng chết
Rượu ngập nhân gian túy lúy sầu
Thơ thét lên rạng ngời sông nước
Cơn say còn chếnh choáng ngàn sau

BÀI TÌNH BUỒN

Người qua nhà tôi mỗi ngày bốn bận
Nón che nghiêng nên chẳng thấy tôi buồn
Ngày bốn bận nhớ thương tôi đúng hẹn
Đứng đợi chờ nón trắng với tay thon

Mười ngón tay thon của người con gái
Mười đắn đo suy tính chuyện ân tình
Tôi nhìn thấy tay người chưa nhẫn cưới
Vẫn ngại ngùng khi trao gởi thư xanh

Tờ thư xanh ấy xanh xanh màu nước biển
Xanh như màu áo ấm của người yêu
Nằm trong sách vẫn thơm mùi ước hẹn
Ngát tình thơ vừa nhớ sáng thương chiều

Người vẫn thế áo học trò vẫn trắng
Guốc thời trang kiêu hãnh bốn mùa cao
Bàn chân thon e dè trên biển cát
Đêm chờn vờn tình ái rộn chiêm bao

Tôi cơm áo bây giờ xa sách vở
Tuổi phiêu bồng rơi rớt một mùa xuân
Thơ tình ái thôi bướm vàng cánh vỗ
Còn tâm hồn: một gốc rạ cô đơn

BÀI THƠ CUỐI CÙNG

Vẫn vạt nắng long lanh cùng gió mới
lá xanh tươi vươn đón buổi khai mùa
cây mai già trỗ hoa vàng phơi phới
giọng con cười thơm phức tìếng chào thưa

ta trằn trọc suốt đêm dài đợi sáng
dấu cơn đau vội vã mở tay choàng
Con lên tám mắt cười tròn khoan rạn
mừng tuổi con ta chúc chóng lớn ngoan

đất dẫu cằn tre nguyện che măng mọc
bỗng vô tình định mệnh chém ngang vai
tre bật gốc rồi gió mưa tới tấp
mẹ dìu con lầm lủi trọn đêm dài

trời đất mãi xoay vần nên chẳng biết
xuân cứ về hoa nắng vẫn long lanh
mai nở vàng cây đâm chồi lá biếc
có ngờ đâu mạch đất nứt tan tành

tre chưa già đành chờ ngày bật gốc
cõi vô thường cõi độ lượng bao dung
biến đất phì nhiêu bón măng mới mọc
đóa tre xanh vươn trọn cuộc vô cùng

thơ ta nguyện rạng từng lời khai bút
con xếp giùm tiền mừng tuổi đầu năm
quấn quít bên ta vẫn cười vẫn hát
dẫu nan y bệnh nghe nhẹ ta nằm

mặt trời lên chiếu măng đời ngà ngọc
chim tập truyền vừa thả một tin vui
con hãy ra vườn, cao tay hái lộc
cắm vào thơ ta xuân đỡ ngậm ngùi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét