Thứ Sáu, 6 tháng 2, 2009

TRANG VĂN NGÀY CŨ - SỐ 10

Nhà thơ
TRẦN DZẠ LỮ,
Kẻ di hành trong gió bụi buồn tênh


Nhà thơ Trần Dzạ Lữ tên thật Trần văn Duận,sinh năm 1949 tại Huế.Bắt đầu làm thơ từ năm 1960 và có thơ đăng trên các báo văn học ở miền Nam trước năm 1975.Năm 1989 xuất hiện trở lại trên các tạp chí văn học ở Sài Gòn và các tỉnh.Năm 1995 ,nhà thơ trình làng tập thơ Hát Dạo Bên Trời và sẽ xuất bản tập thơ Gọi Tình Bên Sông,Thơ Trần Dzạ Lữ,Thánh Đoạ và tập tuỳ bút Thơ ca,Âm nhạc,Hội hoạ và Tôi.Nhà thơ Trần Dzạ Lữ sống phiêu bạt với thơ,như người tình chung thủy trong gió bụi buồn tênh mà theo Trần Dzạ Lữ là kẻ chực chờ đâm sầm vào bến bờ hạnh phúc...

KHI QUA DỐC MẠ ƠI Ở BA LÒNG

Trong đám đi tìm trầm
chốn thâm sơn cùng cốc
có người là nông dân
bỏ cày lên mạn ngược
có kẻ ở thị thành
bẻ bút làm hảo hớn
cũng có "anh hùng tận"
vác rựa lên sườn non
có tay đời lận đận
tìm kiếm phút huy hoàng
lại có người là thánh
có kẻ là ma vương

tất cả đều thượng sơn
cô hồn chung một lũ
ngày rừng chan mưa lũ
râu tóc ướt phiêu bồng
nói chung, đám tìm trầm
vì đói cơm rách áo
người yêu coi như không
vợ con như gió thoảng
chiều nay, qua Ba Lòng
vì đâu, mà thương nhớ
đâu phải giò phong lan
tim tím chiều mắt ngó?
cũng không phải chùn chân
trước núi rừng muông thú
nhưng mà, cả binh đoàn
đều rưng rưng nước mắt
lúc leo qua con dốc
có tên là Mạ Ơi
dốc còn cao mong đợi
tình còn sầu chơi vơi

riêng ta, thì em ơi
nhớ miền Nam tha thiết
Sàigòn có em biết
nỗi đau của mưa rừng?
không ngãi cũng tìm trầm
đó là điều có thật.

CHIỀU GIA KIỆM

Nép mình bên cửa giáo đường
Ta chờ em giữa vô thường trần gian
Mắt nai trôi giữa hồi chuông
Hồn ta trôi giạt theo hương tóc thề
Mười năm làm cánh chim di
Thèm khăn áo mộng đi về với nhau
Nhưng em nào biết ta đau
Chiều gia kiệm có con tàu thương ga ?
Hồi chuông làm nhớ Quê Nhà
Môi cười làm nhớ Cúc Hoa tần ngần…

GỬI ĐỖ PHỦ
tặng anh Cung Tích Biền

Tôi sinh sau đẻ muộn
sao tâm sự giống ông
tình mây bay gió cuốn
đau từng câu thơ Đường

Đã đi khắp xứ sở
từng đụng nỗi hàm oan
đời sống và trang kinh
chưa bao giờ là một !

Lễ nghĩa mà thưa thốt
vẫn ngộ nạn như Kiều
tôi ẵm bồng sự thật
để về ngõ cô liêu...

Càng yêu người bao nhiêu
xót xa kia càng lớn
góp nhặt từng cơn mộng
bói không ra tình yêu

Thanh xuân thoáng bay vèo
ngẩn ngơ nhìn tóc trắng
cuộc sống có bao nhiêu
mà khổ đau bằn bặt?

Thà say như Lý Bạch
thà cuồng như Trí Thâm
tỉnh như tôi và ông
chỉ thêm mầm bệnh tật !

Nhưng mình mau nước mắt
mặn nồng với cố hương
lẽ nào ta ngoảnh mặt
trước bức bách đời thường?


HÁT DẠO BÊN TRỜI

Ôm nửa vầng trăng lạnh
ta về bên trời cao
hát điên đời hiu quạnh
chống gậy nhìn mưa mau

Tuổi nay gần tam thập
sống lẻ như đá mòn
bằng hữu mù tăm tắp
tình nhân như dao đâm

Mấy năm rồi không gặp
hồn nứt nỗi âm thầm
nhất túy buồn thêm đậm
ca ngâm vời cỏ cây

Cùng chỉ màu khói sương
ngẫm nghĩ hoài hương đỏ
mắt mờ đường chiêm bao
ngắt một cành hoa nhỏ
nhớ thu biếc hôm nào
hồn ta chao chớn gió
nay biết về nơi đâu?

MẮT HUẾ

Dù ở đâu không thể nào lẫn được
Đôi mắt em thăm thẳm mộng bên trời
Mắt đợi chờ làm điếng cả hồn tôi
Tình như rứa làm răng tôi cất bước ?

Dù ở đâu không thể nào quên được
Mắt-Huế-Em là lạ thuở yêu người
Mắt Nội thành soi rõ trái tim tôi
Thương là tặng dẫu ngày sau vô phước…

Dù ở đâu không thể nào xa được
Mắt-Huế-Xưa theo dõi bóng giang hồ
Tôi phải trôi về trong những cơn mơ
Áo –Tím-Huế bay trong chiều- lụa- bạch..

Đôi mắt ấy thoạt nhìn như sắp khóc
Dầu đời tôi hóa đá cũng chao lòng
Mắt u hoài vẫn liếc dáng thủy chung
Như mắt Mạ chờ Cha nơi phố cũ…

Dù ở đâu tôi không thể nào quên được
Mắt-Huế-Em ngái ngút vẫn đâm gần
Mắt níu đời quen cho đến trăm năm
Tình như rứa làm răng tôi cất bước ?

GIỌNG NGƯỜI THỎ THẺ

Lâu lắm rồi mới nghe giọng của em
Giọng thỏ thẻ của người con gái Huế
Tôi xa xứ nên bồn chồn như thể
Gặp Hoàng Thành trong tiếng nói sông Hương…

Bao nhiêu năm tôi uống nước xa nguồn
Nhưng vẫn nhớ hoài mô,tê , răng, rứa
Vẫn thương mạ với câu hò nghiêng ngửa
Đêm Kim Long đứt ruột khúc Nam Bình!

Và Vỹ Dạ ngày xưa em nghiêng nón
Cho ai về lẽo đẽo mộng thu phai?
Tiếng như chim em nhả nhạc bên đời
Người du tử cũng hồn xiêu phách lạc!

Đến SàiGòn -Phố phồn hoa, đài các
Mà sao em thỏ thẻ vẫn ân cần ?
Chờ anh hí ! Đã làm tôi rơi nón
Lúc qua cầu ngơ ngẩn một vầng trăng…

Thêm điệu hát chầu văn em ngẫu hứng
Càng khiến tôi da diết đến se lòng
ơi giọng Huế khi mô rồi cũng rứa
Bên tai người thánh thót tiếng yêu thương

MÙA XUÂN TRÔI...

Quên cả đời phiêu linh
Em lặn vào cổ tích
Anh bơ vơ một mình…

Trời cao và sông rộng
Tháng nhớ đan ngày thương
Anh đâm ngang con đường
Tình yêu thời khốn khó …

Đâu biết từng trang sách
Em ướp hương đợi chờ
Tím một màu tím Huế
Bên dáng Bến tre xưa !

Đâu biết mơ chồng vợ
Khi giông gió vô tình
Anh đi qua Tân thạch
Mòn hết thời thanh niên !

Nay, trời đất cận Tết
Anh chợt nhớ về em
Người có đôi mắt biếc
Biếc một trời yêu thương…

Vậy mà, không chung đường
Em là chim biển Nam
Anh đi tìm biển Bắc
Nên chẳng gặp mùa xuân…


BÀI THƠ GỬI NGƯỜI THIẾU NỮ

Ở THỊ TRẤN HOA VÀNG

Vẫn còn ngồn ngộn nhớ thương
Dầu anh đi cuối đoạn đường trần gian
Em ơi, Thị Trấn Hoa Vàng
Làm sao quên được một làn sương vây?
Phương-Bối-Am, chỉ một ngày
Với em, cũng đã đủ đầy sắt son
Qùy vàng in dấu môi hôn
Làm sao quên được nỗi buồn tiểu thư?
Vẫn còn xuân ngát trong mơ
Dẫu em khuất nẻo trăng mờ-anh đây!

Ở CHỢ

tặng Trần Xuân An

Mười năm ở chợ không tri kỷ
Ta đứng thu thân một nỗi buồn
Sáng bảnh mắt ra, ngồi độc ẩm
Chiều về tra vấn lấy lương tâm

Mười năm ở chợ, ơi trần trụi
Em ạ, em xa ở chốn nào?
Có thấy ngày xanh ta chuốt mộng
Không thành, nên đắp chiếu thương đau...

Ở chợ đông, sao hồn cứ lạnh
Đốt thuốc hoài không ấm nửa chiều?
Thiên hạ đùn nhau đi kiếm sống
Nhân ái? Tang-thương-ngẫu-lục nhiều

Ta bán rau xanh, ngày mệt lử
Đêm còn ngồi đọc sách thánh hiền
Cố quên cơm áo - vòng danh lợi
Sao đời nỡ hối thúc bên lưng?

Mười năm ở chợ không thay đổi
Tâm tánh ta xưa vốn thật thà
Đâu ước công hầu mơ khanh tướng
Bạc tuổi thanh xuân mong có nhà!

Hồn ta ở chợ thương quê cũ
Nhớ áo nâu xưa, nhớ mẹ già
Nhớ bông bưởi rụng đêm mười sáu
Thơm ngát môi em trước hiên nhà...

Mười năm ở chợ không tri kỷ
Gác chuyện văn chương thấy chẳng đành
Nên ta độc thoại - Ta đây nhỉ?
Thương nhớ xa xăm một bóng hình.

TÔN NỮ CÓ CHỜ TA?

Xưa em buồn trong Nội
Mắt ướt mấy cửa thành
Chiều chiều ra hong tóc
Thấp thóang mộng ngày xanh…

Ta thường hay lui tới
Dưới đường mưa âm thầm
Vì yêu đời Tôn Nữ
Mong em cháy nỗi lòng

Khi biết ta hàn sĩ
Giấu nỗi sầu trăm năm
Em che tình mái rộng
Ru nhau vào đời ngoan !

Yêu nhau như chim uyên
Đắm như ván trong thuyền
Dẫu búa rìu dư luận
Bủa vây ta và em!

Những con đường thề thốt
Lá thấp mùa sương quen
Dấu chân tình ta đẫm
Tuyệt vời phải không em?

Nhưng rồi tới một ngày
Ta khăn gói ra đi
Mộng tàn trong đáy cốc
Khôn xiết nỗi biệt ly …

Bỏ em sầu trong Nội
Bỏ lại một đoạn lòng
Ta đi làm lữ khách
Viễn xứ hề long đong !

Cổ thư không coi lại
Suốt ngày hát cuồng ca
Có khi uống rượu đế
Ngồi nhớ hướng quê nhà!

Ta đứa lạc trong sương
Mù thêm đời cô đơn
Lắm lúc mơ vàng đá
Thấy phai màu uyên ương…


VÀ NHỚ HUẾ
Tặng Phạm Đình Dương

Ở đây cũng là ngoại ô
dấu chân thổ mộ cũng thưa thớt chiều
cũng người áo tím liêu xiêu
cũng đêm nguyệt bạch lá vèo sang thu...
vậy mà - vẫn nhớ quê xưa
ai qua Vỹ Dạ tình đưa đón tình?
tóc thề thả gió trâm anh
liếc mắt Tôn Nữ nghiêng thành quách tôi !
mười năm biết có đền bồi
chút hương hoa cũ đâu rồi người ơi !
Gò Vấp 2005.


XIÊU LÒNG

Đâu ngờ cái lúm đồng tiền
Níu tôi ở lại với miền tình yêu
Tuổi trời đã được bao nhiêu
Mà hương sắc ấy làm xiêu lòng này?
Qua cầu biết gặp đắng cay Cũng hăm hở bước, cũng bày biện vui…
Đồng tiền má trái – Trời ơi !
Khiến tôi mất ngủ, khiến người tương tư!
Một mai em có qua đò
Thì tôi ra bến đếm đo nỗi buồn …

NGỰC TRẦN

Em phơi phóng ngực trần
Dười màu trăng hư huyễn
Tình cờ ai bắt gặp
Nỗi đam mê cháy lòng…

TRÂM

Những đường cong tuyệt mỹ
Sa đà thân thể em
Anh không là họa sĩ
Cũng đắm mộng triền miên!

ẨN LAN

Gặp lại nhánh lan rừng
Trong chiều em hoang dại
Anh đứng như trời trồng
Bên suối nguồn mặc khải…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét