Thứ Năm, 22 tháng 10, 2015

CHUYỆN CON THẰN LẰN - HOÀNG LỘC


rằng ngày xưa lão tỷ phú Thạch Sùng
vì thiếu cái mẻ kho trong một lần đánh cuộc
thua nhẵn gia tài - buồn đời - chết tức

hồn khôn nguôi xin hoá kiếp thằn lằn

để từng đêm đâu đó chỗ em nằm
tiếng chép miệng lão già kia tiếc của
em chắc bật cười : sống đời tỷ phú
thì sắm làm gì một cái mẻ kho ?

anh chẳng giàu đâu, anh chỉ làm thơ
thiếu lắm thứ nên dám nào đánh cuộc
mỗi bước tới – anh dặn mình : bước chót !
mà lối đời cứ chịu những đòn roi

đời tình anh ví đặt trước gương soi
chẳng giống con nào trong mười hai con giáp
tình chắc thắng mà bất ngờ thua ngược
anh ngó đi ngó lại giống thằn lằn

để từng đêm quanh quẩn chỗ em nằm
tiếng chép miệng dồn mấy hồi chậc lưỡi
Thạch Sùng với anh chung cùng cái rủi
lão mất gia tài – anh mất tình em

anh tiếc ngày khôn xiết, tiếc thâm đêm
những chiu chắt một đời không thể giữ
em, vốn liếng của lòng anh tỷ phú
mà chính em đành thiếu cái mẻ kho !...

HOÀNG LỘC
VÀI LỜI:
Tôi rất thích bài này dù thật tình không biết chính xác mình thích chỗ nào!!! Thích cái tiếng chắc lưỡi của anh chàng Thạch Sùng xui rủi trong cuộc tình: "để từng đêm quanh quẩn chỗ em nằm/ tiếng chép miệng dồn mấy hồi chậc lưỡi" hay là thích cái ví von cô nàng chỉ là "cái mẻ kho" so với lòng anh tỷ phú hay thích cái hài-hước-cay-đắng "hồn khôn nguôi xin hóa kiếp thằn lằn".
Bài thơ bắt đầu với giọng kể chuyện xưa, đơn giản, và kết thúc với ví von" chết tức" đi được mà chính em đành thiếu cái mẻ kho!
Phát triển từ câu ca dao – hay từ câu chuyện cổ tích ngụ ngôn – qua dần mấy khổ thơ để khắc họa mình là anh chàng Thạch Sùng thiếu cái-mẻ-kho-em rất thú vị và cay đắng! Nhạc tính của thơ đi từ thong thả (adagio) cứ dồn nén tăng dần kiểu như accelerando sustenuto để dồn người đọc tới cao trào "anh tiếc ngày khôn xiết, tiếc thâm đêm" và tới câu nhạc kết, kết thúc "đành thiếu cái mẻ kho"! Một bản aria cantabile rất tuyệt!
VƯƠNG ĐỨC BÌNH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét