em từ Bảng Lảng ra đi
thong dong trong dáng nàng thi sĩ hiền
qua đồi Vọng Cảnh buồn nghiêng
về tây bắc mộng ươm duyên bến nào ?
lòng em sâu cạn ra sao
xuyên rừng Ngọc Trản lại vào chính tây
chan lòng cho đất xanh cây
xanh qua Lương Quán vơi đầy về đông
cá tôm nương bóng bèo rong
miếu Văn Thánh lượn, đồi Long Thọ vùng
uốn mình ôm giữ hoàng cung
TràngTiền, Bạch Hổ sầu chung một dòng
hương thơm từ một tấm lòng
Hương nuôi triệu triệu tấm lòng ngát hương
nhịp đời thăng giáng vui buồn
vẫn em lụa biếc trong nguồn máu ta
Gia Viên, Cồn Hến chan hòa
Thuận An biển gọi ta và em trôi
tuy trôi mà đứng ôm trời
vừa trôi vừa đựng mây bơi dịu dàng
Luân Hoán
(Cảm Ơn Đất Đá Trổ Thơ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét