Sáng nay Rạch Giá trời mưa
bay
Anh chợt nhớ mưa phùn ở
Huế
Thật lạ thay!
Rạch Giá có bao
giờ mưa thế,
Thứ mưa lất phất
thấm lạnh bờ vai
Giữa mùa đông.
Hàng cây quay quắt
Đứng trơ vơ xơ xác
ven đường.
Nghe
nhớ thương
Những tháng năm xa hút
Lận đận quãng đời nghiên
bút
Những mùa đông xứ Huế lặng trầm
Với lầu đài cung điện u thâm
Nơi có người em thành nội
Đi qua đời anh – anh thành tù
tội
Của những dỗi hờn vu
vơ …
Em, người em Đồng Khánh năm
xưa
Nghiêng nghiêng vành nón e
ấp
Anh đã phải lòng ngay buổi đầu mới gặp
Em, người em mắt ngọc tinh
khôi
Dịu dàng mái tóc buông
lơi
Phủ che tròn bờ vai áo trắng
Để cho anh một thời say
đắm,
Một thời nôn nao
hồi hộp đợi chờ
Dưới mưa phùn lạnh
buốt thịt da
Những lần
hò hẹn;
Để cho anh một
thời tắc nghẹn
Lặng nhìn theo
người ấy lặng lìa xa …
Anh ở đây nghìn trùng xa
cách
Xa, xa lắc những mưa phùn lất
phất
Xa, xa mờ xưa
cũ những ngày đông
Của vụng, khờ năm
tháng hờn, mong
Của bâng quơ sợi
gió nao lòng
Của áo trắng một
thời ảo vọng
Của say đắm một
thời mơ mộng …
Một cuộc tình si dại
thuở trinh nguyên
Ngót một đời hồ dễ đã nguôi
quên!
NPBQ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét