Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

NHEM THÈM - TRẦN DZẠ LỮ

               NHEM THÈM

                     Đừng mà có nhem thèm anh như rứa
                     Đôi mắt to, đen…lấp lánh sao trời !
                     Vòng một thơm để anh thấy núi đồi
                     Nghiêng  hết cả về anh…nên chết vội!

                     Em nhem thèm chi để rồi có tội
                     Với một người vốn đã muốn yêu mau
                     Anh bước qua cầu,chờ o cởi áo
                     Áo mô rồi? Rứa mà nói thương nhau ?

                     Đừng mà có nhem thèm anh như rứa
                     Cái lưng ong, mày nguyệt nớ rất cần
                     Giọng thủ thỉ nghe chừng tương tư nữa
                     Thương một người  băn bắt mãi trong tâm !

                     Đừng mà có hẹn hò cuộc trăm năm
                     Rồi bỏ lửng nửa chừng xuân em hí?
                     Anh vốn dĩ yêu như loài sam biển
                     Đeo tận cùng, tận tuyệt, đó nghe không ?

                     Đừng mà có nhem thèm anh độ tuổi
                     Tuổi mơn man! Ôi cái tuổi- thiên- đường
                      Anh sẽ đứng câm lời không nói được
                      Cơn khát này cũng vội giấu tai ương!

                      Trần Dzạ Lữ
                     ( SàiGòn, 6.1.2013 )


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét