Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

TỪ NÚI RỪNG LỤC TUYẾT - NGUYỄN MIÊN THẢO

1.
Dẫu thế nào đi nữa
Ngày mai ta cũng về
Thôi rừng xanh ở lại
Với mắt sầu sơn khê

Đây hầm xưa núi đá
Noi dấu yêu ngàn đời
Dẫu ngày mai xa cách
Đừng buồn chi núi ơi

Đây núi rừng Lục Tuyết
Nơi hẹn hò ngàn năm
Dẫu ngày mai ly biệt
Ta nhớ hoài vạn năm

Đây ngôi trường lá mộng
Gió bốn bề hương đưa
Lũ học trò ngu độn
Khố ấm,hồn tiêu sơ
(Các em là tiền sử
của loài người hôm nay)
Dẫu mai kia ở lại
Các em đừng lệ rơi
Hãy nhìn dòng suối đó
Cuộc đời cũng thế thôi

Đây căn nhà gỗ quý
Lá mây che mưa nguồn
Một đời ta khốn khó
Về đây làm trích tiên

Đời một vạn gian nan
Biết làm gì thêm mệt
Ta trốn vào rừng thẳm
Dạy các em làm người
Một điều ta nhắc nhở
Đừng tin gì hom nay

Dẫu mai này vắng bóng
Nhà trống với rừng hoang
Nhớ những đêm mưa đổ
Mà nằm ru trăng vàng

Hãy hân hoan như biển
Dù ngàn đời hoang vu
Hãy xanh tươi như lá
Hãy dịu dàng như sương
Hãy bền lâu như đá
Dù hợp tan như mây
Có ngày ta trở lại
Thăm rừng hoang rừng hoang

2.
Đây những hạt mưa nguồn
Ta gừi tình xuống biển
Nhắn người yêu dáu ta
Chơ có thành tượng đá
Ngày mai ta sẽ về
Môi xưa rồi sẽ đỏ
Nhắn với bạn bè ta
Đừng lo ta chết yểu
Nhắn với cha mẹ ta
Hãy tin ta còn sống
Nhắn với anh em ta
Ta có lời xin lỗi
Ngày mai ta sẽ về …

Ở đây rất bình yên
Bom đạn không thể tới
Ta ăn toàn thú rừng
Gạo đổi từ miệt dưới
Có rất nhiều mật ong
Thứ mật ong nguyên chất
Ta có cái ống điếu
Đẹp hơn đồ văn minh

3.
Đây những hạt sương trong
Sáng mặt trời dậy muộn
Ta nằm nghe mưa hồng
Đổ từ trời ảo mộng
Mà nhớ tói lời ca
Của một thằng bạn thiết
Giọng buồn như lá non
Và hay như lục tuyết
Chảy hoài từ núi xa

4.
Đây rừng cây khẳng khiu
Đứng ngàn năm ở đó
Mà nhớ tới bạn bè
Thằng nằm ôm sương khói
Kéo cuộc đời lê thê
Thằng nàm ôm ảo vọng
Chết dần thời thanh xuan
Thằng lận dận áo cơm
Thằng đua đòi chữ nghĩa
Thằng ở tù mục xương
Thằng rong chơi tren núi
Còn ta đang nằm đây
Ngó rừng cây trụi lá
Mà mắt buồn rưng rưng

5.
Những đêm trời đứng gió
Rừng cây im như tờ
Ta nghe mình lạc lỏng
Hồn quạnh quẻ, hoang sơ

Rừng già ơi có chết
Ta chết với rừng già
Cây rừng sao trụi lá
Ta chạnh mối hư sinh
Mà nghe chừng bão tới
Trong hồn ta lênh đênh
Một cánh buồm trôi dạt
Biển rừng ơi mong mênh
Những lá vàng bức tử
Ta thấy mình hồi sinh

Bạn bè chừ ở đó
Bây giờ ta ở đây
Những đêm ngắm trăng vàng
Mà nhớ về cố quận …

NGUYỄN MIÊN THẢO
(Tuần báo Khởi Hành 1969)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét