Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

NGƯỜI ĐÀN ÔNG VÀ BUỔI CHIỀU - PHAN LỆ DUNG

Góc phố
Ông ngồi bệt dưới đất nhìn theo chiều
Bóng ông không che hết chiếc bị cói sau lưng
Tay nắm hờ điếu thuốc cháy dở.

Chiều sà lại gần
Lòng ông co lại
Như sợ cơn gió mong manh
làm rách nắng chiều
Khuôn mặt ông méo xệch theo làn khói thuốc
tiếng gió thổi vội trên cành cây
Ông giật mình
Bên đường những tàn lá xanh lay động
Số phận trêu ngươi
Thu vén tháng ngày,
Gom từng sợi tóc ông
Bảy mươi năm một cuộc đời
Những bữa cơm
Những mảnh đời cháu con
xói lòng ông đau nhói
Xung quanh ông
những mái nhà, những góc phố, những bóng hồng đi qua
lạnh buốt
Đời dạy ông cúi đầu làm trọng
Bảy mươi năm
giọng nói khô còn quanh quẩn trong chiếc nón rộng vành.

Con đường cong
Tiếng vĩ cầm đơn độc, vò nát phố phường
Chiếc quan tài sơn màu mùa đông
quạnh quẽ
Ông đi...

Chiều
Mây trắng vút bồng lai.

PHAN LỆ DUNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét