Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

NHÀ THƠ NGÀN THƯƠNG ; THONG DONG NHẶT NHỮNG ÂN TÌNH - NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO

Nhà thơ Ngàn Thương (thứ hai từ trái qua) với các bạn văn

Quen ông ở Huế từ thời còn sinh viên, tôi vẫn hay đùa ông rằng khi nhà thơ Ngàn Thương làm thơ, hình như trong lòng ông có sóng đang tràn chảy. Ông cười: "Có đâu, thơ đến bất chợt khi ta nắm được cái lõi của mỗi ngày, khi ta ngồi tiếc thời gian vô thức trôi đi trên sông Hương hay mỗi buổi sớm sương chăng đầy Thành nội". Người thơ lặng lẽ đó, vẫn lần lượt cho ra đời nhiều tập thơ mang nặng nỗi niềm. Vui với bạn văn, đôi khi ông quên bẵng ngoài kia cuộc đời mệt nhoài bước chân. Đôi khi ông tĩnh tại để rồi trong cái tĩnh tại đó, lại hát ca một mình rằng nương câu hát cũ gởi buồn chân mây.
Trong chuyến vào Đà Nẵng cùng mấy bạn văn, ông gửi tặng tôi tập thơ mới nhất của mình vừa xuất bản với cái tên "hiền khô": "Thủng thẳng qua cầu". Đọc thơ ông, nhận ra, sau từng câu chữ, có lẽ, đối với ông, cuộc sống này đúng là bình thản thật! Không ồn ào, câu nệ. Không ghen ghét tị hiềm. Không nặng lời trắc ẩn. Và như thế "ngẫm cho cùng- thơ vẫn là trò chơi con chữ-Cái của tôi, con người tôi-không thể khác - Giữa chập chùng hồn vía- thơ tôi" (Với thơ).
Mấy mươi năm làm thơ, sống với thơ sau những ân tình bầu bạn, từ tập thơ đầu tiên Trong vườn trí tưởng, NXB Sài Gòn 1973 đến nay, ông lần lượt trình làng những tập thơ như Lắng giữa chiêm bao (NXB Thuận Hóa 1998), Nến chiều (NXB Thuận Hóa 2002); Dấu chân phố (NXB Thuận Hóa 2006), Thủng thẳng qua cầu (NXB Thuận Hóa 2011). Mỗi tập thơ là một nỗi niềm, một cung bậc tình cảm, nhưng đằng sau đó, người đọc dễ nhận ra chân dung một người thơ bình dị. Không cầu kỳ, không trau chuốt, ông cũng có thế mạnh làm thơ lục bát, nhưng cũng rất say lòng khi đổi mới, cách tân những đứa con tinh thần của mình để bước vào nhịp phát triển chung của nền văn học nước nhà.
Thơ Ngàn Thương mang nặng một nỗi lòng. Đó là cái trăn trở của người cầm bút luôn neo trong mình nỗi đa mang. Vẫn cười đó, vẫn hoan ca nhưng đôi khi nụ cười chợt lịm. Rồi như thể, mọi sự trên đời này đều vô ngôn. Thế giới im bặt. Con người náu mình trong cô đơn mà viết nên đôi câu thơ trải lòng: "Dưới tầng - tháp cổ chiều nao - khói sương hư ảo - thả vào hoàng hôn - ta thành tượng đá - vô ngôn - niềm riêng điếng tận ngàn phương - cũng đành..." (Vô ngôn). Như ông vẫn vui nói rằng, thơ sống với mình như hơi thở, đi đến đâu cũng có bầu bạn thơ văn sẻ chia đôi điều. Đó là hạnh phúc. Đó là may mắn. Nên chi ông vẫn thủng thẳng bước đi trong bao chộn bộn lo toan thường nhật hằng ngày: Cọng tóc chênh - mình tôi cảm nhận - ước mơ bay xa đậu chỗ em nằm - con nhện buồn buồn giăng giăng mãi - sợi tơ ngỡ ngàng - nghe tiếng vọng trăm năm (Bóng đời).

Đà Nẵng, tháng 10-2011

Nguyễn Thị Anh Đào
(Theo CADN)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét