hoa cải vàng
đau đáu
xa rồi
nên chẳng thấy mùa xuân
tháng giêng
đứng lại chờ...hư ảo
tôi đứng
chờ...tôi quên vết thương
tháng giêng
rừng sáng từng mắt lá
soi xuống
bàn tay tôi
lẻ loi
tháng giêng
tôi chờ quên trong nhớ
tôi với rừng
sao bảo thiếu đôi
tháng giêng
biển gọi người
thao thiết
bởi năm quên tháng
tháng quên ngày
tháng giêng
đứng đợi người biền biệt
bàn tay
bỗng nhớ
một bàn tay
Nguyễn Thị Duyên Sanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét