trên đường ba bảy tuổi tôi
qua nhiều ngõ phố đường ba bảy chiều
cây bồ đề già xanh rêu ngọn lá quay vèo
mùa thu an nhiên nhuộm vàng tóc cuội
chiều đưa tôi đi cùng chiếc xe màu tím và những cơn gió vội
đẩy mắt nhớ màu chiều
mưa trên con gấu bông nghiêng ô cửa xám vần ngùn ngụt
mòn mỏi chiếc gối hai bóng người gầy guộc
trên giao cảm những con mắt trong veo thẳm sâu khóc cười thành vết
tôi đến đường ba mươi của em im bặt tiếng
tôi qua đường ba mươi
đường của dấu chân di nghiêng
trên sàn nhà bức chiếu mành ngày trở rét
tuổi thơ chùng rơi hiên vắng
bữa cơm không có giọng người
tôi đưa em qua đoạn ba mươi
đoạn buồn
qua cánh cửa sổ không người
đêm xốn xang mất ngủ
cơn mơ lôi tôi chập chờn bóng loạn
về một ngày em
về ngày trên đường ba mươi
đường bốn
đường ba bảy
rẽ vào nhau
tôi đưa em đi
qua gam thu buồn
ký ức gấu bông gập rơi chiếc lá
của những giấc mơ ảo không còn chập chờn
trong nhau
tiếng trẻ thơ nói cười
mỗi sớm mai
và những buổi chiều chờ em
đường tịnh tâm
cùng nụ cười tươi mươi màu mới
19/12/2012
LÊ VĨNH THÁI
Hay đấy dù mình không biết làm thơ
Trả lờiXóa