Khi bão tố đã vô tình tan biến
Chút niềm riêng còn sót lại trong anh
Em bỗng hóa đóa sầu đông trắng muốt
Nhen cho anh một chút lửa trăng rằm
Và anh nghe máu tràn trong huyết quản
Chút cuồng si sót lại giữa hồng hoang
Cho trời đất nổ tan tành hư ảo
Để mai sau còn lại chỗ em nằm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét