Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

LỜI TỪ BIỆT - PHAN LỆ DUNG

Tôi ngắt đi một cành hoa tim tím bên sông
và nghĩ rằng đã chôn vùi một mối tình vào dĩ vãng
Như một lời từ biệt.

Tôi yêu anh bằng tình yêu không phải tình yêu con gái
mà sao tha thiết quá chừng
Yêu một chỗ về
Nơi đó có hoa tím leo
Có ánh trời vẩy gọi
Có buổi tối lấp lóa ánh đèn
Cửa nhà không khép
Anh tìm tôi mà chẳng thấy
Có ngày Sài gòn mưa tầm tả
Tôi chờ anh gọi
Chờ mãi..ngập đầy nhớ thương.

Tôi yêu anh,tôi đưa tay hái một cành hoa đồng nôị. âm thầm,
tưởng chừng như không bao giờ haí được
Trắng trong như mưa
Thắm thiết như mây trời
Mênh mông như cánh chim mùa hạ
Bao nồng nàn,bao điều bí mật
Nguyện một đời mang theo.

Bây giờ,mùa hạ
Có ai thả nhưng hạt mưa xé ngang bầu trời
Ôi,thật đáng thương
Như tôi,
Một sớm mai,ngắt đi cành hoa tim tím ấy
Như một lời từ biệt
Từ biệt anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét