Lây lất rồi cũng tới
Năm hai ngàn Trung ơi
Người ta quen ăn phở
Phần mình thì ăn xôi!
Tiếc đời không được dài
Mầy ra đi quá sớm
Vợ con như hình nộm
Lơ ngơ thế gian này!
Tiếc mầy không được sống
Để thấy computer
Chỉ một cú nhấp chuột
Thế giới nằm trong tay…
Tiếc mầy không còn hay
Người tình xưa vẫn đợi
Quận Bốn không còn mầy
Tao qua hồn chới với!
Lây lất rồi cũng tới
Năm hai ngàn Trung ơi
Tao sống là để đợi
Trả cho hết nợ đời…
Trả xong, lại về Trời
Quy luật không cưỡng lại
Lúc chết đâu ngần ngại
Nhưng chết thế nào thôi !
Trần Dzạ Lữ
Năm hai ngàn Trung ơi
Người ta quen ăn phở
Phần mình thì ăn xôi!
Tiếc đời không được dài
Mầy ra đi quá sớm
Vợ con như hình nộm
Lơ ngơ thế gian này!
Tiếc mầy không được sống
Để thấy computer
Chỉ một cú nhấp chuột
Thế giới nằm trong tay…
Tiếc mầy không còn hay
Người tình xưa vẫn đợi
Quận Bốn không còn mầy
Tao qua hồn chới với!
Lây lất rồi cũng tới
Năm hai ngàn Trung ơi
Tao sống là để đợi
Trả cho hết nợ đời…
Trả xong, lại về Trời
Quy luật không cưỡng lại
Lúc chết đâu ngần ngại
Nhưng chết thế nào thôi !
Trần Dzạ Lữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét