Từ em mặc áo lụa vàng
Nắng nghiêng ngả phố,mưa bàng hoàng theo…
Từ anh một cõi hắt hiu
Cũng nghe sửng sốt bao chiều nhớ thương
Lụa ơi sao cứ bồn chồn
Đêm đêm anh mở cửa hồn… đợi em !
Từ em vén mớ tóc tiên
Gió mê muội gió, anh điên đảo…đời !
Mắt em là ánh sao trời
Tàn khuya anh chết…tuyệt vời biết không ?
Lâu rồi ôm mối tình câm
Biết chắc Vực Thẳm …vẫn xăm xăm tìm…
Trần Dzạ Lữ
( SàiGòn tháng 7 năm 2011)
Nắng nghiêng ngả phố,mưa bàng hoàng theo…
Từ anh một cõi hắt hiu
Cũng nghe sửng sốt bao chiều nhớ thương
Lụa ơi sao cứ bồn chồn
Đêm đêm anh mở cửa hồn… đợi em !
Từ em vén mớ tóc tiên
Gió mê muội gió, anh điên đảo…đời !
Mắt em là ánh sao trời
Tàn khuya anh chết…tuyệt vời biết không ?
Lâu rồi ôm mối tình câm
Biết chắc Vực Thẳm …vẫn xăm xăm tìm…
Trần Dzạ Lữ
( SàiGòn tháng 7 năm 2011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét