Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

TRANG VĂN NGÀY CŨ KỲ 32 - THƯƠNG NHỚ NHÀ THƠ TRIỀU UYÊN PHƯỢNG



Trước 1975 nhà thơ Triều Uyên Phượng chuyên làm thơ tình lãng mạn bay bướm cho lứa tuổi học trò đúng như bút danh rất đẹp của mình
Sau 1975 nhà thơ lâm vào cảnh nghèo túng phải bán vé số độ nhật qua ngày .Tuy nhiên nhà thơ “trên mây” buôn bán kiểu đó làm sao sống nổi nên cuối cùng dắt díu vợ về vùng xa vùng sâu ở tận Bình Phước tìm vào tá túc trong một nữ tu viện có người thân ở đó. Sống không ra sống, bản thân mắc bệnh già,cận thị 16 độ, vợ thì mù . Cuộc sống chỉ còn nhờ vả bạn bè cũ và người thân.Anh đã ra đi lặng lẻ,âm thầm vào sáng ngày 5 tháng Năm Tân Mão (nhằm ngày 06 tháng 06 năm 2011 sau một cơn đột quị, gần cả tháng sau bạn bè anh em văn nghệ mới hay tin

"Nhắc đến bút danh Triều Uyên Phượng là chúng ta không thể nào quên những bài thơ tự do đã đăng trên Văn thời Trần Phong Giao phụ trách. Những lời thơ như những tiếng kêu trầm thống của một thế hệ: thế hệ chiến tranh.

Chúng tôi xin được trích đăng lại ba bài thơ do chúng tôi sưu tập, như là nén hương lòng dâng lên hương hồn của người bạn thơ quá cố. (Trần Hoài Thư)"

TRƯỚC KHI ĐI LÍNH

Em yêu hãy hôn anh một lần trước khi anh đi lính
giữa thời đại chiến tranh cái gì cũng vội vã hết
phải không em
nhưng nhớ hôn anh một lần này thôi
vì không chừng anh sẽ ra đi
hoặc trong mười năm mười lăm năm
hay vĩnh viễn
Bây giờ anh còn tay bây giờ anh còn chân bây giờ anh còn mắt
bây giờ anh chưa đui mù chưa câm điếc chưa què quặt
nhưng biết mai anh còn đủ không
và cả trái tim anh nữa
biết còn rung động
hay im lìm
ngừng đập.
Nhiều lúc anh tự hỏi không biết chiến tranh để làm gì
không biết để làm gì
nhưng dù không biết để làm gì đi nữa
hãy nhớ hôn anh một lần đi
em nhé.

BẦY MỐI CỦA CHÀNG

Chàng mãi loay hoay trí nhớ
sao bầy mối cứ đùn lên hoài
tội nghiệp cho tuổi trẻ chàng
thật tội nghiệp hết sức.

Xin hãy nói dùm với bầy mối
hãy kêu la dùm chàng
hãy kêu la và thét
bầy mối ơi bầy mối
tội nghiệp hết sức.

Sao bầy mối cứ đùn trong trí nhớ chàng vậy
ai làm ơn nói dùm với nàng
Xin hãy buông tha chàng.

KHI MÃN CUỘC

Chàng ngồi xe ra đi và đốt thuốc
Một đốm lửa lòe trong tay chàng
Rồi vụt tắt
Chàng thì thầm trong tay
Đoạn khóc rất sỗ sàng

Điếu thuốc dần tàn dần tàn trên môi
Chàng thì buồn hơn lúc nào
Những hơi thở lụn bại
Kéo dài trong chàng từng cơn.

(Nguồn: Thơ Miền Nam Thời Chiến Tập I- Thư Ấn Quán Hoa Kỳ Xb 2009)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét