Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

THƠ LÊ NGUYÊN NGỮ

Sau năm 1975,nhiều cô thầy vì kế sinh nhai hoặc nhiều lý do khác đành phải từ biệt trường lớp và những học trò thân yêu của mình.Và trên đường đời xuôi ngược vẫn chạnh lòng với những hoài niệm không thể nào quên...

GẶP LẠI ĐIỂM MƯỜI

Phiên chợ tết chiều
Trên gói giấy hàng khô
Em gặp lại điểm mình cho
Vở cũ
Màu mực đỏ
Phai buồn theo năm tháng
Rưng lòng nỗi nhớ trường xưa

Luống tưởng sao lòng gặp phải song thưa
Cơn bão giấu bên ngòai
Dăm gạo trắng
Áo cơm thổi lật đùa: trang giáo án
Buổi điểm danh sáng mai vắng mặt cô rồi …

Giông bão đời
Đâu sá cánh chim trôi
Lót lại ổ cho tuổi vàng
Đã muộn!
Trên bục giảng em là người cho điểm
Lao vào đời
Gặp điểm kém đời cho

Xao xác chợ chiều
Tựa thước đập bàn khô
Dãy sạp bán kê đều như lớp học
Gặp lại điểm mười, em bật khóc
Tiếc ngày lót ổ
Tuổi vàng xưa…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét