Viếng Blog Cao Thoại Châu đọc được bài thơ của Nguyễn Khoa Chiến,người cùng quê miền Trung,cùng tha hương ở Bến Tre,một người em,người bạn,cùng có những năm tháng bầm dập.Đăng lại bài thơ để nhớ bạn
Hòa Sơn từ biệt khúc
tặng “ Lương huynh”
ở Phú Ninh ngày nào
Thôi từ giã núi, từ đêm muối
Mai ta thả dốc xuống xuôi rồi
Ta đi mình ta con ngựa sắt
Sá gì không chở hết buồn vui
Đêm chạy vào khuya càng thấm lạnh
Bên lưng thắc thỏm mảnh trăng tà
Còn chén thương này xin cạn hết
Can chi nước mắt lại trào ra
“Lương huynh” chưa già tóc nhuốm khói
Hồn ta năm tháng cũng nhòe sương
Cuộc gặp bất ngờ không hẹn trước
Mừng quá chừng nên chén rượu khan
Một ở ven trời bao lận đận
Một nơi góc núi có vui gì
Chất chứa bao điều không nói xiết
Thôi đành ta trút cạn vào ly
Ta nhớ đầy xanh màu áo cũ
Từng tuôn bao suối, lội bao rừng
Tay “kẻ trói gà” mềm tựa bún
Vẫn nổi vồng lên những nếp sần
Ta say tình người mùa bão lũ
Lán gầy lệch vách mái trời bung
Bao thằng cởi trần quần gió dữ
Có hề chi thanh niên xung phong
Ta thèm một chút hương trà đậm
Ướp cả mùa trăng hoài cảm đầy
Có tiếng thơ huynh chùng bóng núi
Vẫn duềnh như sóng giữa lòng đây
Ta thương những thằng không hộ khẩu
Ra đi như nguyện chẳng quay về
Sao có đêm cầm câu tiễn biệt
Thở dài chi tiếng của rừng khuya
Nỗi nhớ trào lên từng chén rượu
Xanh trong đôi mắt, tím đôi lòng
Toóc rã rơm khô, mùa đã cạn
Bè bạn tìm nhau biết gặp chăng?
Nỗi nhớ lùa qua vách gió trống
Nói nhiều cũng chỉ bóng mình nghe
Đành với ngàn cây ta thức trắng
Mặc những niềm xưa đổ ngược về
Đôi bóng bỗng nhiên thành độc ẩm
Tri âm không cứ tỏ ra lời
Phố thị no người chìm phía dưới
Cũng chừng biền biệt giữa trùng khơi…
Thôi từ giã núi, từ đêm muối
Ta đi nào dám hẹn, đừng mong
Mai cánh chim trời mơ bóng núi
Nguyện với lòng nhau giữ chút lòng.
ở Phú Ninh ngày nào
Thôi từ giã núi, từ đêm muối
Mai ta thả dốc xuống xuôi rồi
Ta đi mình ta con ngựa sắt
Sá gì không chở hết buồn vui
Đêm chạy vào khuya càng thấm lạnh
Bên lưng thắc thỏm mảnh trăng tà
Còn chén thương này xin cạn hết
Can chi nước mắt lại trào ra
“Lương huynh” chưa già tóc nhuốm khói
Hồn ta năm tháng cũng nhòe sương
Cuộc gặp bất ngờ không hẹn trước
Mừng quá chừng nên chén rượu khan
Một ở ven trời bao lận đận
Một nơi góc núi có vui gì
Chất chứa bao điều không nói xiết
Thôi đành ta trút cạn vào ly
Ta nhớ đầy xanh màu áo cũ
Từng tuôn bao suối, lội bao rừng
Tay “kẻ trói gà” mềm tựa bún
Vẫn nổi vồng lên những nếp sần
Ta say tình người mùa bão lũ
Lán gầy lệch vách mái trời bung
Bao thằng cởi trần quần gió dữ
Có hề chi thanh niên xung phong
Ta thèm một chút hương trà đậm
Ướp cả mùa trăng hoài cảm đầy
Có tiếng thơ huynh chùng bóng núi
Vẫn duềnh như sóng giữa lòng đây
Ta thương những thằng không hộ khẩu
Ra đi như nguyện chẳng quay về
Sao có đêm cầm câu tiễn biệt
Thở dài chi tiếng của rừng khuya
Nỗi nhớ trào lên từng chén rượu
Xanh trong đôi mắt, tím đôi lòng
Toóc rã rơm khô, mùa đã cạn
Bè bạn tìm nhau biết gặp chăng?
Nỗi nhớ lùa qua vách gió trống
Nói nhiều cũng chỉ bóng mình nghe
Đành với ngàn cây ta thức trắng
Mặc những niềm xưa đổ ngược về
Đôi bóng bỗng nhiên thành độc ẩm
Tri âm không cứ tỏ ra lời
Phố thị no người chìm phía dưới
Cũng chừng biền biệt giữa trùng khơi…
Thôi từ giã núi, từ đêm muối
Ta đi nào dám hẹn, đừng mong
Mai cánh chim trời mơ bóng núi
Nguyện với lòng nhau giữ chút lòng.
NGUYỄN KHOA CHIẾN
Người bên trái trong ảnh "mô" phải CTC. Ta làm sao đẹp trai thế?
Trả lờiXóaKính gởi anh Nguyễn Mien Thảo
Trả lờiXóaCảm ơn anh về sự đồng cảm đối với bài thơ của em. Chỉ xin mạn phép cho em đính chính đôi chỗ trong bản được đưa lên blog của anh (tương tự như ở bản in trong tập "Cùng một lứa bên trời lận đận" do anh Trần Văn Chánh... chủ biên mà em cũng đã gởi thư góp ý). Cụ thể:
Xin sửa từ "nay" trong câu "Đêm nay vào khuya càng thấm lạnh" thành từ "chạy". "Chạy" nói cái ý thời khắc khuya đến nhanh.
Sửa từ "hết" trong câu "Chất chứa bao điều không nói hết" thành từ "xiết".
Từ "rào" trong câu "Nỗi nhớ rào lên từng chén rượu" từ "trào".
Từ "tóc" trong "Tóc rã rơm khô mùa đã cạn" thành từ "toóc" (vốn mượn ý từ câu ca dao miền Trung: "Rồi mùa toóc rã rơm khô /Bậu về quê bậu biết mô mà tìm").
Đặt từ "bè" trong câu "Bạn bè tìm nhau biết gặp chăng" ra trước từ "bạn".
Thay từ "áo" trong câu "Nỗi nhớ lùa qua vách áo trống" thành từ "gió".
Từ "nhiên" trong câu "Đôi bóng bỗng nhiên thành độc ẩm" thành từ "dưng".
Từ "trước" trong câu "Phố thị no người chìm phía trước" thành từ "dưới" (vì phố thị nằm dưới thấp so với vùng núi đồi nơi có túp lều "Lương huynh" tá túc).
Chân thành cảm ơn anh.
Em -Nguyễn Khoa Chiến