Thứ Năm, 30 tháng 7, 2009

TRANG VĂN NGÀY CŨ KỲ 29 - NHÀ THƠ PHẠM TẤN HẦU



Tên thật Phạm Tấn Hầu, sinh năm 1948
Quê quán An Hoà – Huế;
Bút danh: Phạm Trần Nguyên (Văn 1968, 1969)
Dương Tiểu Đoan (Ý thức 1970)
Phạm Tấn Hầu
Thơ ông xuất hiện trên văn đàn miền Nam những năm cuối thập niên 1960 thế kỷ trước.
Tác phẩm chính đã xuất bản:

- Thế giới anh đã ngõ lời (Thơ, 1994)
- Quay vòng với bụi (Thơ, 1999)

Vài suy nghĩ về nghề văn: Đó là một lao động không ngừng của việc xây dựng một thế giới quan riêng biệt.

NHỮNG CON CHIM BẰNG ĐẤT

Hỡi những cơn mưa tháng mười của tuổi thơ tôi
đã trôi đi những con đường đất
những bước chân vất vả hồn nhiên
của bùn đen trộn cùng mơ ước
thành thứ đất dịu dàng
để nặn chơi những con tu huýt
những nàng tiên nho nhỏ
với biết bao cái tên thân thiết
để gọi ra khi buồn khóc một mình

Bao mùa hạ lúa đã gặt xong
sao chẳng ai buộc dây dắt đi con chim cuốc
kêu suốt sau nương nhà
như chẳng còn ai nhớ ra
đứa trẻ bị bỏ lại
giữa chập chờn huyền thoại người cha
bị còng đi giữa khuya cùng lá cờ trong ngực

Từ đó
đêm muốn dài hơn, ẩn náu sâu hơn
như nỗi cô đơn, lần đầu tôi phân biệt được
thế giới còn lại
của mái tranh bên xứ Đồng
ngày một tả tơi như tuổi thơ yếu đuối
để chống trả với tối tăm, và khao khát
tôi muốn nặn ra thật nhiều nàng tiên, nhiều con tu huýt
để thế chỗ bao người thân đã chết
để được gọi tên khi muốn khóc
gọi tên như chờ đợi phục sinh

Hỡi những cơn mưa tháng mười bên xứ Đồng xa tắp
đến đây đi ve vuốt tủi buồn

của tuổi thơ tôi và con hói cạn dần
Và, bao con thuyền vụng về của tôi
chẳng bao giờ gom đủ
những mái chèo đã mất.

DẠ KHÚC

Nếu tôi chỉ hát một mình
Giữa mênh mông không lời phụ hoạ
Chỉ một mình tôi gởi tới lời ca
Để cơn gió kia bớt phần lạnh lẽo
Em biết đấy chim ơi !
Trên ngọn triều điên đảo
Tôi thay em đêm đến một bài ca
Giữa mênh mông không lời phụ hoạ
Tôi hát lời ca cho con sao biển
Sáng lung linh và tan biến bất ngờ
Em biết đấy chim ơi !
Tôi sẵn sàng trao hết
Trái tim tôi cho cuồng nhiệt lời ca
Để hát lên, vút cao
Như niềm kiêu hãnh
Và sẵn sàng trao hết cả cho đêm
Những ngọn đèn quả cảm
Ngoài vô biên như một vết thương

TÔI DỰNG LẠI

Tôi dựng lại từ trong giông bão
một cành cây chưa có lời ca
một cành cây gầy như em bé
muốn nắm một ít ước mơ nho nhỏ trong đời
Xin đưa cho tôi bàn tay nhỏ ấy
cái lạnh của em cơn đói không lời
tôi dựng lại từ trong giông bão
cây của tôi hoa trái sẽ về êm
Cây xanh tươi làm một làn da
trên thân thể em yêu hồi sinh trở lại
và tiếp tục bay lên từ đổ vỡ lời ca
của xứ sở chói ngời trong gian khó
Như gốc rễ kiên trì như bàn tay gắng sức
của cuộc đời giàu có niềm tin
tôi dựng lại từ trong giông bão
một cành cây lòng nặng yêu thương
cho em bé ngây thơ đánh vần trở lại
cây của tôi và hoa trái về em...

HÃY Ở NGOÀI ĐÓ VÀ LẮNG NGHE
Cảm tác chở gió của N.V.P

Hãy ở ngoài đó, xao xác cùng tiếng đêm
Rắc đầy là để nhuốm màu từ biệt
Bởi xác thân ủ dột này
Chẳng thể bao dung
Cho những cơn điên nói lời mặc khải.
Hãy ở ngoài đó khao khát cùng tiếng rao muộn màng
Phố phường kín bưng, giấc mơ không trở lại
Trong bóng dáng lạc lõng này, hãy đánh đồng cùng thượng đế
Ngông cuồng muốn vượt qua
Thời lạnh nhạt
Hãy ở ngoài đó và lắng nghe
Tiếng thở dài của đá
Sisyphe đã lăn qua
Đỉnh cao nhọc nhằn
Sáng loà cơn giông bão
Số phần muốn lặng im theo sông buồn phủ dụ
Trong tối tăm và hủy diệt, lấp lánh một giọt nước
Thuần khiết như sự phản kháng lẻ loi
Đang trở về
Cùng thánh nhân
Và trẻ nhỏ
30/4/03

THƯ GỬI MỘT NHÀ THƠ VÁNG MẶT

rửa Những con đường anh đã đi qua
giờ đây chúng tôi tìm trong sa mạc
với bao nhiêu nghiệt ngã đổi thay
vắt kiệt hết ước mơ
cho đoá sơn trà
một giọt sương
của niềm khát khao
Hỡi thi sĩ !
vòng nguyệt quế của anh giờ đây
đã trở thành một rừng gai tốt
cho những ai muốn đi tìm
những ngôn từ đẹp đẽ của thơ ca
Người ta chết vì một vừng trăng rạo rực
người ta chết vì bánh mì
chết như ả giang hồ
bên những bến Tầm Dương ghẻ lạnh
Sẽ chẳng còn ai hát nữa (?)
bài ca cho đám lưu dân bên bếp lửa tàn
một bài ca buồn về giấc mơ
của những người bị lăng nhục
Vì đây là tất cả
những gì cần gột rửa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét